CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

CHƯƠNG 1713

Lâm Bối thầm thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ, có lẽ Đường Lăng vẫn chưa phát hiện ra.

Sau khi Lâm Bối đi qua Đường Lăng, theo bản năng tốc độ càng nhanh hơn, đi ra ngoài.

Cô đi đến cửa của nhà vệ sinh, lúc muốn kéo cửa ra, lại phát hiện không thể kéo ra được.

Lâm Bối sững sờ, vội vàng nhìn qua, lúc này mới phát hiện, cửa nhà vệ sinh đã bị khóa từ bên trong.

Lúc này, trong nhà vệ sinh chỉ có cô và Đường Lăng, cửa không phải do cô khóa, vậy chỉ có thể là Đường Lăng khóa!!!

Tại sao Đường Lăng phải khóa cửa lại?!

Rất rõ ràng Đường Lăng đến để bắt cô, hơn nữa rõ ràng Đường Lăng đã chuẩn bị xong tất cả.

Trong chốc lát, Lâm Bối đột nhiên cảm giác giống như ở trong một ngày mùa đông lạnh giá, một chậu nước đá dội thẳng từ trên đầu xuống dưới chân, lạnh đến mức cả người cô đều cảm thấy không có chút nhiệt độ nào.

Lâm Bối nói với chính mình, phải bình tĩnh, tay của cô di chuyển đến chỗ chiếc khóa, muốn mở khóa, cô muốn rời đi, cô nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Mà giây tiếp theo, Đường Lăng đột nhiên đi đến phía sau cô, tay của Đường Lăng nhanh chóng đè bàn tay đang muốn mở khóa của cô.

“Anh làm gì vậy?” Lâm Bối sợ hãi, trái tim khẽ run lên, đột nhiên cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài, lúc này, giọng điệu của cô cũng đột nhiên cao lên.

Cô theo bản năng dùng lực muốn rút tay mình ra, lại phát hiện, căn bản không thể rút ra được.

“Đường Lăng, anh muốn làm gì?” Lâm Bối không rút ra được, trong lòng càng căng thẳng, cô đảo mắt nhìn Đường Lăng, trên mặt còn mang theo sự tức giận, nhưng vẫn không che giấu được sự lo lắng lúc này của cô.

“Cậu nói xem tôi muốn làm gì?” Đường Lăng nhìn cô, khéo miệng hơi nhếch lên, cười như không cười, một câu hỏi ngược lại, nghe vô cùng bình thường….

“Anh muốn làm gì, tôi làm sao biết được, anh buông tôi ra, tôi muốn ra ngoài.” Lâm Bối âm thầm hít vào thở ra, cô gắng để bản thân mình bình tĩnh lại, nhưng cô phát hiện không có nhiều tác dụng.

Giờ phút này, đối mặt với Đường Lăng như thế này, cô rất khó giữ được bình tĩnh.

“Cậu không biết sao? Hả?” Đường Lăng nhìn cô, ánh mắt từng chút từng chút một, giọng nói của anh ta vẫn rất bình thường, nhưng lại có một chút khí lạnh khiến trong lòng người khác phát run.

“Đường Lăng, anh buông tôi ra, để tôi ra ngoài.” Cơ thể của Lâm Bối rõ ràng cứng đờ, dường như còn có chút run rẩy.

Trong giọng nói mang theo một chút cầu xin.

“Nếu tôi không buông ra thì sao.” Đường Lăng sững sờ, đột nhiên bật cười.

“Đường Lăng, tôi là tiểu vương tử của nước D, anh đối xử với tôi như vậy, tôi….” Lâm Bối khiến mình làm ra vẻ cứng rắn, muốn uy hiếp anh ta, mặc dù Lâm Bối cũng hiểu, cái này không có tác dụng quá lớn với Đường Lăng!!

“Tiểu vương tử của nước D?” Đường Lăng đột nhiên ngắt lời của cô, lúc này, giọng điệu của Đường Lăng lại cao hơn một chút, lời nói của anh ta hơi dừng lại, môi anh ta đột nhiên tiến đến gần tai của Lâm Bối, sau đó trầm giọng bổ sung thêm một câu: “Tiểu vương tử của nước D ngồi xổm để đi vệ sinh sao? Điểm này vương tử của nước D giải thích như thế nào? Hả?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi