CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Nghe thấy lời của cô, đôi mắt của Đường Lăng nhanh chóng nheo lại?

Lời này của cô là có ý gì?

Cô giúp anh làm sáng tỏ chuyện đêm hôm đó? Sau đó thì sao?

“Đường Lăng, tôi giúp anh làm sáng tỏ chuyện đêm hôm đó, nhưng anh không được tiết lộ chuyện của tôi ra ngoài, anh phải bảo mật cho tôi.” Lâm Bối biết tình huống này rất bất lợi đối với cô, cho nên, cô cần phải bàn điều kiện với Đường Lăng.

“Sau đó thì sao?” Đường Lăng nheo mắt nhìn cô, ở nơi sâu thẳm của đôi con ngươi đó rõ ràng đã có thêm vài phần khí tức nguy hiểm.

Bảo mật cho cô, không tiết lộ thân phận của cô?

“Sau đó, Đường Lăng anh tiếp tục làm cậu cả Đường, tôi tiếp tục làm tiểu vương tử, chuyện đêm đó chỉ là một sự cố, chúng ta coi như không có chuyện gì xảy ra.” Lâm Bối lúc này không còn căng thẳng như vậy nữa, cô cảm thấy điều kiện như vậy, Đường Lăng chắc chắn sẽ phối hợp, nguyện ý đồng ý thôi.

“Coi như không có chuyện gì xảy ra?” Đôi con ngươi của Đường Lăng lập tức trở nên trầm lạnh, khí tức nguy hiểm ở nơi sâu thẳm của đôi mắt đó lập tức lan toả ra.

“Tôi nhớ đêm hôm đó, cô còn trộm đồ của tôi? Cho nên, đêm đó cô vào phòng của tôi vốn dĩ là vì để trộm đồ, đúng chứ?” Sắc mặt của Đường Lăng lúc này rất trầm, thanh âm rất lạnh, không biết tại sao, khi nghe cô nói coi như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng anh vô cùng vô cùng khó chịu.

Vốn dĩ, anh đã định lấy cô rồi.

Anh đã làm với cô, chắc chắn phải chịu trách nhiệm, nhưng anh không ngờ cô lại nói coi như chưa có gì xảy ra.

Tốt, tốt lắm!!

Cô muốn coi như chưa có chuyện gì xảy ra, anh lại càng không muốn cho cô như ý.

Lâm Bối khẽ ngây người, mi tâm hơi nhíu lại, khoé môi nhúc nhích một cái, muốn giải thích, nhưng nghĩ lại, cô vẫn nhịn lại, nếu anh đã hiểu lầm rồi, thì cứ để anh hiểu lầm như vậy đi, hiểu lầm rồi cũng tốt.

Nếu không cô nhất thời cũng không tiện giải thích rõ ràng…

“Còn nữa, hai chữ mà cô viết trên người tôi, món nợ này tính thế nào?” Đường Lăng thầm nghiến răng, nghĩ đến buổi sáng khi anh tỉnh lại, nhìn thấy hai chữ viết trên vùng bụng mình, anh lúc này chỉ muốn bóp ch3t cô.

Đôi mắt Lâm Bối nhanh chóng lập loè, lúc đó, cô quá đỗi tức giận rồi, lúc đó cô hận không thể giết anh, nhưng cô biết cô không thể giết anh, cho nên lúc tỉnh lại, vì để trút giận, cô đã viết hai chữ trên người anh—Cặn Bã.

Cô cảm thấy hai chữ đó thật sự rất xứng với anh!!

Đương nhiên, lời này Lâm Bối không thể nói ra trước mặt anh nữa, Đường Lăng lúc này rõ ràng đã tức giận rồi, nếu như cô còn lửa cháy thêm dầu thì hậu quả, cô không dám nghĩ đâu.

“Cho nên, cô cảm thấy giữa chúng ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao?” Đường Lăng thấy cô không có nói chuyện, trên mặt khẽ trở nên ôn hoà một chút, nhưng thanh âm vẫn trầm lạnh đáng sợ vô cùng.

Lâm Bối nhìn bộ dạng của Đường Lăng, vẫn lựa chọn không nói chuyện, cô biết bây giờ tốt nhất là đừng chọc giận anh, anh nói gì thì là cái đó.

Cho nên, cô rất thông minh mà lựa chọn im lặng.

Quả nhiên, sắc mặt của Đường Lăng lại rõ ràng trở nên dịu đi không ít, không còn đáng sợ như lúc nãy nữa, Lâm Bối thầm thở phào ra một hơi.

“Đi, về phòng, chúng ta từ từ tính nợ này.” Nhưng, Đường Lăng tuy không tức giận nữa, nhưng hoàn toàn không có ý định buông tha cho cô từ đây.

Đường Lăng trực tiếp thu băng quấn của cô lại, sau đó một tay ôm lấy cô, tay còn lại mở cửa nhà vệ sinh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi