CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 1916

“Lúc ấy tôi không hỏi nhiều, bởi vì buồn ngủ quá, tôi quay về phòng mình ngủ một giấc rồi sau đó lại tỉnh giấc vì tiếng ồn ào, đại khái tầm hai giờ, lúc đó có mấy người xộc vào phòng, trong số đó có ba của cô bé, muốn đưa cô bé đi.” Bà chủ hơi nhíu mày, rõ ràng đang nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua: “Lúc ba của cô bé đưa cô bé đi có đụng mặt người mua thuốc về.”

“Cũng có nghĩa là người mua thuốc trở về vào khoảng hai giờ đúng không? Trong thời gian hai tiếng này, cô bé ở riêng với ông ấy trong phòng?” Một phóng viên đưa ra kết luận.

“Lúc ấy tôi lại ngủ một giấc, không nhớ rõ chi tiết.” Bà chủ rất căng thẳng, thế nhưng lại thật thà, chuyện gì không biết thì không nói.

“Thế trong khoảng thời gian ấy bác có nghe thấy động tĩnh gì hay không?” Một phóng viên nhanh chóng hỏi thêm một câu, câu nói này có ý ám chỉ rõ ràng.

“Không có, tôi ngủ rất say, khi ấy trời tối lắm, tôi vừa về phòng là ngủ ngay.” Bà chủ lắc đầu, trả lời rất tự nhiên.

“Thế lúc cô bé được đưa đi, trên người cô bé có vết thương nào không?” Một phóng viên lại gặng hỏi thêm, tất nhiên câu hỏi của phóng viên đều có mục đích, liên kết với câu nói của cô bé gái.

“Tôi không nhìn thấy.” Bà chủ ngẫm nghĩ rồi lắc lắc đầu.

“Không nhìn thấy? Vết thương trên người cô bé rất nghiêm trọng, lúc ấy bác không nhìn thấy gì cả sao?” Rõ ràng người hỏi có vẻ không tin, cảm thấy người phụ nữ này đang nói dối, hoặc là đang che giấu cho Đường Vân Thành: “Bác đừng sợ, cứ nói thật đi.”

“Tôi thật sự không nhìn thấy gì cả, quần áo mà tôi tìm cho cô bé tương đối lớn, che hết cả người. Lúc ấy không ai nhìn thấy trên người cô bé có vết thương hay không.” Bà chủ nhìn phóng viên: “Lúc ấy cô bé được ba của mình ôm đi, ba của cô bé có phát hiện ra vết thương trên người con gái mình hay không?”

Câu hỏi của bà chủ chặn kín miệng của phóng viên.

Câu nói của bà chủ rất tự nhiên, nghe giống như một câu hỏi bình thường, thế nhưng một câu hỏi nghe có vẻ đơn giản như thế lại chứa đựng rất nhiều câu hỏi.

Câu nói của bà ấy trông có vẻ rất bình thường, nhưng lại có trình độ cao.

Bây giờ Tô Khiết đang xem trực tiếp trong phòng mình, khóe môi của cô hơi cong cong.

Đột nhiên điện thoại đổ chuông, Tô Khiết liếc nhìn thử, ánh mắt cô sáng bừng, rồi sau đó nhanh chóng bắt máy.

“Có xem livestream chưa?” Giọng nói ở đầu dây bên kia đượm vẻ muốn được ghi công!!!

“Xem rồi.” Giọng nói của Tô Khiết khá thoải mái, cô làm việc rất có nguyên tắc, dù là chuyện gì đi chăng nữa cũng cần phải tìm chuyên gia, để chuyên gia đến giải quyết thì mới yên tâm được!!!

“Bà chủ của quán trọ ấy không hề bị bọn họ mua chuộc, bọn họ cũng không dám mua chuộc quá nhiều người, sợ không khống chế được hết, tôi đã liên lạc với bà ấy từ trước đó rồi, tiết lộ cho bà ấy một vài thông tin, dạy bà ấy vài câu, đương nhiên, nguyên tắc căn bản nhất là nói thật, chúng ta đều là người thật thà.”

“Ừm.” Tô Khiết càng nhếch mép cao hơn, cô không hề lo lắng việc mình tiết lộ thông tin cho bà chủ quán trọ bị phát hiện một chút nào.

Nếu như đến thế mà còn bị tiết lộ thì cô cũng sẽ không tìm đến người này.

Người mà cô nhờ vả tất nhiên khiến cho cô rất đỗi an tâm.

Thực tế đã chứng minh rằng cô không tìm nhầm người, trong thời gian ngắn ngủi như thế không những tìm hiểu kỹ lưỡng những gì xảy ra hồi tối hôm qua mà còn thần không biết, quỷ không hay tìm đến bà chủ quán trọ, lặng lẽ dạy bà chủ vài câu để nói chuyện với giới phóng viên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi