CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 1922

Lúc này Tô Khiết đã xuống xe, bên ngoài khu trung tâm thương mại rất đông người, trong hoàn cảnh này, cô chắc chắn không thể nói quá nhiều được.

Vừa rồi cô còn bị người theo dõi, thế nên bây giờ lại càng phải cẩn thận hơn, tuy cô đã lâm thời ra quyết định xuống xe tại đây, nhưng cũng không dám bảo đảm lời mình nói lúc này sẽ không bị người nghe trộm.

Hơn nữa chuyện ngày hôm nay cực kỳ quan trọng, cô trộm liên lạc hẹn gặp người ta, chính là vì chuyện của Đường Vân Thành, thế nên tuyệt đối không để lộ ra chút xíu tin tức nào được.

Cô hoàn toàn tin tưởng vào Nguyễn Hạo Thần, nhưng mà cô chỉ sợ mình gọi điện nói chuyện với Nguyễn Hạo Thần lại bị người nghe lỏm được thôi.

“Không nói chuyện nữa, em cúp máy trước đã nhé.” Tô Khiết nhanh chóng đưa mắt liếc nhìn bốn phía xung quanh, sau đó vội vã nói một câu với Nguyễn Hạo Thần, rồi cúp điện thoại.

Lúc này Nguyễn Hạo Thần gọi điện cho cô, chắc hẳn cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt đâu, cô vẫn nên xử lý chuyện chính sự trước thì hơn.

Trong phòng làm việc, cậu ba Nguyễn nhìn chiếc điện thoại đã bị người ở đầu bên kia cúp ngang, hai mắt từng chút từng chút nheo lại, sắc mặt vốn đã hơi khó coi bây giờ lại càng âm trầm đến tưởng như có thể vắt ra mực được vậy.

Người phụ nữ này vậy mà lại dám cúp điện thoại của anh?

Cứ thế mà cúp điện thoại của anh à?

Vừa rồi anh nghe thấy tiếng cô xuống xe, cô đã đến nơi rồi à? Có phải sắp sửa gặp Đường Bách Khiêm rồi không? Thế nên cô mới cúp điện thoại của anh?

Giờ phút này, cậu ba Nguyễn có loại xúc động muốn giết người ! !

Uhm, anh đúng là đang muốn giết người đấy.

Muốn giết Đường Bách Khiêm ! !

Đàn ông khi ghen quả nhiên chẳng có chút xíu lý trí đáng nói nào mà ! !

Đúng lúc này, thư ký Lưu đẩy cửa phòng làm việc bước vào, trông thấy bộ dạng này của tổng giám đốc nhà mình, thư ký Lưu bị dọa đến rùng mình một cái.

Đã xảy ra chuyện gì? Sao anh ta lại có cảm giác bộ dạng tổng giám đốc như muốn ăn thịt người vậy?

Nếu sớm biết tình huống trong phòng làm việc đang như thế này, có đánh chết anh ta, anh ta cũng không dám bước vào.

Bây giờ anh ta quay ra liệu còn kịp không?

Còn kịp không vậy?

Rõ ràng đã không còn kịp nữa rồi, lúc này, tổng giám đốc nhà anh ta đã nâng mi mắt, nhìn về phía anh ta, trong đôi mắt lạnh thấu xương ấy là sát ý không hề che giấu.

Nhất thời, thư ký Lưu chỉ cảm thấy người mình như bị đóng băng tại chỗ, không thể động đậy lấy một chút.

Vừa rồi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Thư ký Lưu muốn hỏi, nhưng môi mấp máy mấy lần, lại vẫn không dám nói ra miệng nửa chữ.

Đúng lúc này, điện thoại của Nguyễn Hạo Thần trên bàn đột nhiên đổ chuông.

Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần lập tức lóe lên một cái, ngón tay vô thức vươn tới chỗ cái điện thoại đặt trên mặt bàn, có lẽ anh định nhấn nút nghe, nhưng thế nào lại nhấn vào nút bật loa ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi