CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 2

Trong cả thành phố A, không ai dám chọc vào nhà họ Nguyễn . Mà cậu ba Nguyễn càng là nhân vật mặt lạnh giống như Diêm Vương, chọc anh chẳng khác nào tự mình đâm đầu vào chỗ chết.

Vẻ mặt người đàn ông kia càng khó coi hơn.

Gương mặt người phụ nữ trong phòng khách lập tức trở nên vặn vẹo!

Trong phòng bên cạnh không bật đèn nên Tô Khiết cho rằng không có người. Chỉ có điều khi cô nhảy xuống lại ngã trúng vào một người đàn ông.

Người đàn ông chắc hẳn vừa tắm xong, chỉ mặc chiếc áo ngủ. Bởi vì cô đột nhiên đập trúng nên vội lùi lại một bước, vướng chân liền kéo một cái…

Cậu ba Nguyễn lại bị cô kéo cho ngã nhào xuống đất!!

Cảnh tượng này…

Hơi thở của đàn ông có phần lạnh lẽo lại có một loại mùi làm cho người ta say mê, hơi thở kia lập tức bao phủ lấy cô, tràn ngập xung quanh cô.

Tô Khiết nhìn anh, ánh mắt lờ đờ không nhìn thấy rõ, người lại mê man.

Người đàn ông nheo mắt, trong bóng tối không nhìn rõ được nét mặt anh, chỉ là trong nháy mắt có hơi lạnh tự do phát ra, lộ ra một sự nguy hiểm kinh người.

Chỉ tiếc rằng lúc này Tô Khiết không cảm giác được nguy hiểm, cô chỉ biết anh ở gần như vậy làm cho cơ thể cô không quá khó chịu.

Trong phút chốc, đôi môi mọng của cô hé mở, cứ vậy mà hôn anh.

Cơ thể của người đàn ông chợt cứng đờ, đôi mắt lạnh lùng đã trở nên sẫm lại.

Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần dịu xuống, nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện, anh có chút kinh ngạc. Người phụ nữ này từ đâu xuất hiện vậy?

Từ trước đến nay, khả năng tự chủ của anh rất mạnh, nhưng lúc này bản thân anh cũng cảm giác được hơi thở của mình hơi rối loạn.

Anh biết người phụ nữ trong ngực không bình thường, chắc cô đã bị bỏ thuốc.

Không biết Nguyễn Hạo Thần nghĩ gì, một tay đột nhiên nắm mạnh lấy cánh tay của cô.

“Anh làm gì thế?” Bởi vì anh đột nhiên dùng sức nên Tô Khiết bị đau, cô lấy lại chút ý thức, mở to mắt nhìn anh. Chỉ là ở đây quá tối, cô lại không nhìn thấy rõ gì cả.

Lúc này giọng cô không còn trong trẻo dễ nghe như trước mà trở nên khàn khàn.

“Bây giờ cô mới hỏi vấn đề này, không cảm thấy đã quá muộn sao?” Đôi môi mỏng gợi cảm của anh chậm rãi cong lên đầy mê hoặc.

Người phụ nữ này nhảy qua cửa sổ vào phòng, hôn anh một lúc lâu, bây giờ lại hỏi anh làm gì?

Thật thú vị!!

Hai mươi bốn năm qua, bên cạnh anh không phải chưa từng có phụ nữ, chỉ là còn chưa có người phụ nữ nào có thể lọt vào mắt anh.

Hôm nay người phụ nữ này ngược lại có phần khác hẳn! Cô lại làm cho anh hơi mất kiểm soát.

Đúng, mất kiểm soát…

Khi Tô Khiết tỉnh lại lần nữa, cô có cảm giác mờ mịt, toàn thân đau nhức, ký ức lúc trước nhanh chóng hiện ra trong đầu.

Cô bị người bỏ thuốc rồi nhảy qua cửa sổ vào phòng này, sau đó…

Cô cảm giác được người đàn ông bên cạnh đang ngủ say, cô khẽ chớp chớp mắt, âm thầm nuốt nước bọt. Lúc này, cô tốt nhất nên mau chóng rời khỏi đây, tốt nhất có thể là có đi mà thần không biết, quỷ không hay!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi