CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 2228

Tuy lúc đó chuyện của Tô Khiết đã chấn động thành phố A nhưng ở Cẩm Thành không có mấy ai biết. Cô Triệu vừa nói như vậy rất nhiều người liên có ấn tượng không tốt ngay từ đầu rồi.

“Cô ta gả cho ai? Cậu ba Nguyễn? Là cậu ba Nguyễn chủ tịch của Nguyễn thị ở thành phố A sao? Người phụ nữ như vậy mà lại được gả cho cậu ba Nguyễn? Trời ơi, đây chẳng phải là đang sỉ nhục cậu ba Nguyễn sao?”

“Ai biết người ta dùng mưu bẩn kế hèn gì chứ? Không phải nói đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Nguyễn rồi sao?”

“Chính cô ta tự dùng mưu bẩn kế hèn để gả vào nhà họ Nguyễn. Bị nhà họ Nguyễn vạch trần bộ mặt thật đuổi ra ngoài, vậy mà còn dám mặt dày dây dưa không rõ, lại còn muốn ép chết ông bà cụ Nguyễn? Sao trên đời này lại có người phụ nữ không biết xấu hổ, độc ác như vậy chứ?”

“Xấu như vậy sao còn mặt mũi nào mà gả cho cậu ba Nguyễn được nhỉ?”

Hóng hớt là bản tính của con người. Mấy quý bà và mấy cô danh viện này bình thường thoạt nhìn rất cao quý, nhưng rất thích bàn tán những chuyện này, đương nhiên lời nói ra cũng càng thâm độc hơn.

Sở Bách Hà nghe được mấy lời bàn tán kia, sắc mặt rõ ràng thay đổi, Sở Bách Hà vừa định mắng trả lại, liên nhìn thấy dáng vẻ không liên quan gì đến mình kia của Tô Khiết thì nhịn lại. Cô ta tin tưởng Khiết Khiết nhà cô ta.

Chuyện nhỏ như vậy Khiết Khiết nhà cô chỉ cần động ngón tay út cũng có thể giải quyết được.

Tô Khiết nhìn cô Triệu một cái, sau đó cất bước đi thẳng vào trong. Thật sự cô lười để ý đến mấy chuyện nhạt nhẽo thế này.

“Mịa nó, đúng là không biết xấu hổ. Đã bị người ta mắng như vậy mà còn mặt mũi vào trong sao?”

Có người bị hành động của Tô Khiết dọa cho ngây người.

“Phụ nữ giống như cô ta vốn dĩ là kiểu phụ nữ không biết xấu hổ mà.”

“Trước đó tôi cũng xem mấy tin tức trên mạng kia, nhưng hoàn toàn không giống những lời cô Triệu nói. Cô Tô không hề ép chết ông cụ Nguyễn nhảy lầu, là ông cụ Nguyễn giả vờ bị thương, hơn nữa cậu ba Nguyễn cũng đã mở cuộc họp báo rồi, nói là anh ấy bằng lòng cưới cô Tô, cho nên các người nói như vậy là không đúng đâu.’

Một cô gái khoảng mười tám mười chín tuổi nhìn không nổi nữa chủ động đứng ra giải thích thay cho Tô Khiết, rõ ràng cô gái ấy rất rõ ràng cả câu chuyện.

Tô Khiết cũng chuyển ảnh mắt nhìn về phía cô gái kia. cô gái kia có khuôn mặt tròn dễ thương.

Có điều, cô bé đối đầu với ánh mắt của mọi người có chút cẩn trọng, có chút lo lắng: “Cháu đều nói thật, mọi người không tin có thể nhìn bài báo phía trước, chỗ này cháu có lưu, cháu có thể cho mọi người nhìn, mọi người có thể thấy rõ ràng.”

“Cô bé này thật đáng yêu.” Sở Bách Hà tới gần bên tai Tô Khiết, nói nhỏ một câu: “Chính mình rõ ràng rất lo lắng, còn sợ hãi, vậy mà vẫn muốn giúp chị ra mặt, hiểm có đấy.”

Tô Khiết khẽ mím môi, không nói gì, có điêu, cô lại khẽ ngước mắt lên nhìn cô bé kia một chút.

“Những bài báo mà cháu bảo vệ trước đó không cần phải xem nữa, dù sao cũng qua lâu như vậy rồi, thật giả cung không không biệt nổi, nhưng mà chỗ tôi có một bài báo mới đưa tin sáng nay, vừa hay cũng liên quan đến cô cô Tô và nhà họ Nguyễn, mọi người nếu mà có hứng thú có thể trực tiếp lấy điện thoại ra nhìn một chút, bài báo đã lên trang đầu hôm nay rồi.” Cô Triệu dùng một câu ngăn cản hành động muốn mở video của cô bé kia cho mọi người xem, với lại cô Triệu nói hôm nay mới đưa tin làm cho mọi người hứng thú.

Tất cả đều nhao nhao lấy điện thoại di động ra xem xét, lên đầu trang tin tức tìm kiếm, đúng là gần như không cần tìm, mở điện thoại lên là thấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi