CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

CHƯƠNG 2559

“Cậu mau đi vào việc chính đi, đừng nói nhảm nữa.” Cố Ngũ cũng hơi mơ màng, sao lại không có tính người, anh cảm thấy Rệp hơi nói quá, người này có biết thế nào là không có tính người không?

Rệp nhìn Nguyễn Hạo thần, vì anh đang đeo mặt nạ, nên Rệp không nhìn thấy vẻ mặt của anh, mà chỉ cảm thấy ánh mắt của anh rất đáng sợ, như có thể giết một người bất cứ lúc nào.

Rệp vô thức hít ngụm khí lạnh, dưới ánh mắt đó, anh ta chẳng dám giấu giếm điều gì nữa: “Ông cụ Nguyễn bảo tôi tìm được cô bé đó xong, thì dẫn ra nước ngoài, rồi tìm một người chăm sóc cho cô bé, đừng để cô bé quay về nữa…”

“Cái gì?” Cố Ngũ hoàn toàn chết lặng, mặc dù anh là người nói nhiều, nhưng lúc mấu chốt, anh chưa bao giờ ăn nói lung tung, thế mà giờ anh lại kinh ngạc đến mức thốt ra tiếng, cắt ngang lời Rệp.

“Ông cụ Nguyễn biết thân phận cô bé đó không? Ý em là, ông ta biết anh và…” Cố Ngũ đang muốn biết, liệu ông cụ Nguyễn có biết chuyện cô bé đó là cháu nhà họ Nguyễn không.

“Ông ta biết.” Nguyễn Hạo thần nhếch miệng cười, nụ cười cực kỳ lạnh lẽo, tất nhiên ông cụ Nguyễn biết chuyện này, hôm đó ở Nguyễn thị, ông bà cụ Nguyễn đã gặp mặt Vũ Kỳ, hơn nữa lúc đó cô bé còn gọi cho anh, anh còn nói rõ ràng mọi chuyện cho họ biết.

Tất nhiên, với sự hiểu biết của anh về ông bà cụ Nguyễn, chắc chắn ông cụ Nguyễn sẽ làm giám định cha con, kết quả giám định có vào ngày hôm sau, nên bọn họ đã sớm xác nhận thân phận của Vũ Kỳ rồi.

“Ông ta biết mà còn sai người mang đứa bé đi, còn không cho cô bé quay về? Ông ta đang cưỡng ép tách đứa bé ra khỏi mẹ, cô bé còn nhỏ như thế, ông ta đang nghĩ gì vậy? Còn sai hạng người như Rệp đi làm mấy chuyện này?” Cố Ngũ vốn tưởng Rệp nói không có tính người là hơi phóng đại, nhưng giờ anh chỉ cảm thấy sống lưng mình lạnh ngắt.

Rõ ràng ông cụ Nguyễn biết cô bé là máu mủ nhà họ Nguyễn, mà sao ông ta vẫn có thể tàn nhẫn với đứa bé như vậy, hơn nữa hạng người như Rệp hoàn toàn không đáng tin.

Rệp có thể mang đứa bé đến chỗ tốt ư? Hơn nữa làm sao có thể chăm sóc tốt cho cô bé? Chỉ sợ có khi đứa bé còn chết ở trên đường.

Cố Ngũ luôn biết ông cụ Nguyễn làm chuyện rất quá đáng, nhưng không ngờ lại quá đáng đến thế.

Nguyễn Hạo thần mím chặt môi, không nói gì nữa, giờ hai tay đang buông thõng bên người của anh không ngừng siết chặt đến mức lộ gân xanh, gần như muốn nổ tung các mạch máu.

Mới đầu anh đã đoán ra được, nhưng anh không thể ngờ rằng ông cụ Nguyễn lại quá đáng đến thế, còn muốn mang đứa bé đi, cưỡng ép chia cắt cả nhà anh.

Gì mà tìm người chăm sóc, nói trắng ra là giám sát, không cho cô bé quay về.

Để hạng người như Rệp làm chuyện này, chắc chắn sẽ không đưa cô bé đến đất nước tốt lành gì, e rằng anh ta sẽ đưa đứa bé tới những nơi nghèo khổ lạc hậu, nói không chừng còn có chiến tranh loạn lạc, như vậy tính mạng của đứa bé sẽ khó mà giữ lại được.

Cho dù cô bé tốt số sống sót, thì theo ý ông cụ Nguyễn, sẽ sai người giám sát cô bé cả đời, không cho đứa bé bước ra ngoài? Cũng chẳng cho đi học, giao lưu với bạn bè?

Nguyễn Hạo thần chỉ nghĩ tới đây, mà tim đã đau đến mức khó chịu, anh thật sự không biết tại sao ông cụ Nguyễn lại đưa ra quyết định như vậy, đó là máu mủ nhà họ Nguyễn đấy.

Trong lòng Nguyễn Hạo thần không khỏi cười khẩy, máu mủ nhà họ Nguyễn!

Anh cũng là máu mủ nhà bọn họ, nhưng vì lợi ích nhà họ Nguyễn, làm sao ông bà cụ Nguyễn có thể thật lòng quan tâm anh?

Thật ra ông bà cụ Nguyễn đều tàn nhẫn với anh, trước đây bọn họ từng ép anh tách khỏi mẹ anh, không cho mẹ con anh gặp mặt nhau.

Anh nên sớm mất hết hy vọng với họ, chuyện này càng làm trái tim anh trở nên lạnh lẽo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi