CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 2697

“Khám cho ông cụ Nguyễn đó ạ, ông cụ Nguyễn vẫn đang hôn mê.” Cậu hai Trác tự động phớt lờ vẻ mặt lạnh nhạt của Giáo sư Cổ khi nhìn mình, thấy Giáo sư Cổ mất kiên nhẫn, Cậu hai Trác cuống quýt bổ sung thêm một câu: “Bé cưng mời ông đến cũng vì để khám bệnh cho ông cụ Nguyễn.”

Nếu ông Cố tới đây vì bé Hạo, hơn nữa bây giờ ông ấy rất thích bé, vậy nên Cậu hai Trác cũng tự nhiên biết được cách thuyết phục ông Cổ.

Anh đã học cách này từ anh cả của mình!

“Ừ, tôi biết rồi.” Đúng như dự đoán, ông Cổ nghe thấy câu nói sau cùng của Cậu hai Trác, sắc mặt ông ấy đã dịu hơn, vẻ mất kiên nhẫn trên mặt cũng nhanh chóng biến mất.

Lòng bà cụ Nguyễn vốn rất sốt ruột, bà ta vẫn đang nghĩ cách ứng phó. Lúc đầu Giáo sư Cổ không vội vàng bảo cần khám, bà ta còn thở phào nhẹ nhõm, dù thế nào thì giờ có thể kéo dài thời gian vẫn tốt hơn.

Cũng có thể cho bà ta thêm thời gian để nghĩ cách ứng phó.

Nhưng bà ta không ngờ Cậu hai Trác lại nhiều chuyện nhắc nhở Giáo sư Cổ, bà cụ Nguyễn nhìn Cậu hai Trác bằng ánh mắt đầy bất mãn.

Cậu hai Trác này đúng là không nể mặt bà ta chút nào, hơn nữa là hoàn toàn đối nghịch với bà ta.

“Cậu cũng tới từ sớm mà? Cậu đang làm gì thế?” Ông Cổ nể mặt bé Hạo nên mới đồng ý, nhưng khi nhìn sang Cậu hai Trác, vẻ mặt của ông ấy rõ ràng nặng nề hơn rất nhiều: “Cậu đã tới cả buổi rồi sao không khám?”

“Tên tuổi của tôi không lớn bằng ông, tôi sợ kết quả khám của mình sẽ không thuyết phục được người nhà bệnh nhân.” Cậu hai Trác nở nụ cười, rõ ràng là nói một câu nhưng hai nghĩa.

Anh ta đã thấy rất rõ vừa rồi bà cụ Nguyễn trừng mắt nhìn mình, tất nhiên anh sẽ không sợ hãi. Giờ cậu ba đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn rồi, anh không có gì phải phỏng đoán, cũng không cần nể mặt họ, vì thế anh đành ăn ngay nói thật.

Bà cụ Nguyễn là người thông minh, đương nhiên hiểu hàm ý trong lời nói của Cậu hai Trác. Bà ta chỉ cảm thấy như có thứ gì đó kẹt ở lồng ngực, không thể lên cũng không thể xuống, khiến bà ta rất khó chịu.

Tên họ Trác này thật quá đáng, dù thế nào bà cũng được coi là người lớn, sao cậu ta có thể đối xử với bà như thế?

“Hừ.” Giáo sư Cổ khịt mũi: “Chúng ta là bác sĩ, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được, còn họ có chấp nhận hay không là chuyện của họ, không liên quan gì đến chúng ta.”

Vẻ mặt của Giáo sư Cổ lúc này còn nghiêm túc hơn khi nãy mấy phần, nhưng ông ấy vẫn không thèm nhìn bà cụ Nguyễn, cũng không biết có phải ông ấy đang cố ý nói cho bà cụ Nguyễn nghe hay không.

Bà cụ Nguyễn vừa bị một câu hai nghĩa của Cậu hai Trác thầm mỉa mai, giờ nghe thấy lời Giáo sư Cổ, trong lòng càng phẫn nộ hơn, hai người họ đều đang nhằm vào bà, thật quá đáng!

“Vâng, vâng, ông nói rất đúng, tôi sẽ ghi nhớ.” Lúc này cậu hai Trác làm sao dám cãi lại ông Cổ, anh ta một mực tán thành những gì ông ấy nói, huống hồ ông ấy nói cũng rất có lý.

Nhưng gặp phải loại người nhà giống bà cụ Nguyễn, một số chuyện sẽ trở nên rất phiền phức.

Đương nhiên, nếu cậu hai Trác muốn giải quyết thì chắc chắn sẽ có cách, chủ yếu là anh ta biết ông Cổ sẽ tới nên mới không quan tâm việc này.

Nếu ông Cổ đã đến, chuyện này do ông ấy giải quyết sẽ dễ dàng hơn giao cho anh ta nhiều, anh ta cũng mừng vì không phải làm việc.

“Bệnh nhân đâu?” Lúc này Giáo sư Cổ mới xoay người, nhìn viện trưởng của Bệnh viện Số Một đang đứng sau lưng mình.

“Đang, đang ở trên giường, ông cụ Nguyễn vẫn đang nằm trên giường.” Nghe Giáo sư Cổ đột nhiên hỏi mình, viện trưởng vừa mừng vừa sợ, nhất thời kích động nói lắp bắp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi