CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 2900

“Lão đại, tôi sẽ làm.” Cố Ngũ lại giành trước một bước, sao có thể để lão đại làm chuyện như vậy chứ.

“Vết thương của cậu…” Nguyễn Hạo thần bị ngăn cản thì có chút không yên tâm nhìn vết thương trên người Cố Ngũ.

“Vết thương này có là gì chứ, không sao đâu.” Cố Ngũ đã bước nhanh đến bên cạnh ba Viên Ngữ, sau đó cõng ba Viên Ngữ lên đi về phía xe của Nguyễn Hạo thần.

Trác Thanh cũng đứng lên, mặc dù anh ta bị trúng đạn thì nhưng cũng may không phải ở chỗ hiểm, nhưng vừa rồi chảy nhiều máu nên đầu hơi choáng váng, anh ta còn có thể kiên trì, anh ta muốn kiên trì đi gặp Viên Ngữ.

“Anh hai, em sẽ không bỏ qua cho Trác Hiểu Lam.” Lúc Trác Thanh cất bước thì Nguyễn Hạo thần đột nhiên nói một câu.

Dù sao Trác Hiểu Lam cũng là chị ruột của Trác Thanh, cho nên Nguyễn Hạo thần vẫn muốn nói rõ ràng với Trác Thanh, Trác Hiểu Lam làm những chuyện đó nên không thể tha thứ, Nguyễn Hạo thần không thể bỏ qua bởi vì Trác Thanh.

Trác Thanh dừng bước, con ngươi hơi trầm xuống, sắc mặt thay đổi, nhưng sau đó khóe môi của anh ta cong lên: “Cậu muốn làm gì thì cứ làm như vậy, đừng lo lắng cho tôi.”

Trác Thanh nói lời thật lòng, không hề miễn cưỡng.

“Lúc chị ấy muốn giết tôi thì tôi và chị ấy đã không còn bất cứ quan hệ gì.” Trác Thanh lại nói thêm một câu, anh ta quý trọng tình thân, chỉ tiếc Trác Hiểu Lam không hề quan tâm.

Lúc trước Trác Hiểu Lam cố chia rẽ anh ta và Viên Ngữ, cho dù anh ta không thể tha thứ, nhưng ít nhất cũng không hận như vậy, nhưng khi Trác Hiểu Lam luôn muốn giết anh ta thì anh ta thật sự hận Trác Hiểu Lam, hận Trác Hiểu Lam tàn nhẫn, hận Trác Hiểu Lam độc ác.

Anh ta không trực tiếp giết Trác Hiểu Lam thì đã không tệ rồi, sao có thể ngăn cản Hạo thần.

“Ừm, em hiểu rồi.” Nguyễn Hạo thần thở phào nhẹ nhõm một hơi, Trác Thanh nói lời này thì những chuyện tiếp theo sẽ dễ xử lý hơn.

Trác Thanh tiếp tục đi về phía xe, Nguyễn Hạo thần bế ngang Tô Khiết lên.

“Em không có bị thương, em có thể tự đi được.” Tô Khiết giật mình, tuy rằng cô phản đối nhưng hai cánh tay vẫn nhanh chóng ôm lấy cổ anh.

“Anh muốn bế em.” Nguyễn Hạo thần cười khẽ, giọng nói rất dịu dàng, thoát chết trong gang tấc, cảm giác này vô cùng quý báu.

“Tên điên kia thế nào, đã chết rồi sao?” Cố Ngũ cõng ba Viên Ngữ lên xe, anh ta nhớ tới người đàn ông muốn giết bọn họ thì vẫn có chút không yên tâm, cho nên anh ta đi tới sườn núi nhìn xuống.

Sau đó anh ta thấy chiếc xe vỡ thành mấy mảnh, người đàn ông kia văng ra ngoài rơi xuống vách đá, óc cũng văng qua ngoài, đã sớm chết đi.

Lúc này Cố Ngũ mới yên tâm.

Bên kia Trác Hiểu Lam vẫn đang đợi tin tức, thời gian từ từ trôi qua, cô ta vẫn không nhịn được tin tức, ngày càng sốt ruột.

Cô ta tính toán thời gian, có lẽ mọi chuyện đã kết thúc, vì sao đến bây giờ còn chưa có tin tức.

Trác Hiểu Lam lấy điện thoại gọi cho người đàn ông kia, nhưng không liên lạc được, chiếc xe bay xuống sườn núi vỡ nát, điện thoại cũng rớt hỏng.

“Sao lại thế này? Vì sao không gọi được chứ?” Sắc mặt của Trác Hiểu Lam trầm xuống, trong con ngươi càng thêm lạnh lẽo và bực bội.

Điện thoại không gọi được, cũng không biết tình hình bên kia, bởi vì biệt thự đã sớm nổ tung, điện thoại của cô ta không thể kết nối với máy giám sát ở biệt thự được, chỉ có thể liên lạc với người đàn ông kia.

Hiện tại Trác Hiểu Lam không liên lạc được với người đàn ông kia thì có chút nóng nảy, cô ta thật sự muốn chạy đến đó xem rốt cuộc tình hình thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi