CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 300

Nguyễn Hạo Thần lập tức lên tâng ba, nếu anh không đoán sai thì cô gái kia chắc chắn sẽ đến lễ hội hóa trang.

Tô Khiết thật sự đến lễ hội hóa trang ở tầng ba, lúc này cô đã thay quần áo, đeo một cái mặt nạ hồ ly, với tình hình trước mắt, cô muốn một mình rời khỏi khách sạn là điều không thể, cho nên cô cần tìm người giúp đỡ.

Cô tìm kiếm trong đám người, lúc này ánh sáng rất tối, người nào cũng đều hóa trang, dưới tình huống này cô muốn tìm một người cũng không dễ dàng.

“Thưa anh, đây là lễ hội hóa trang, mời anh ít nhất cũng phải đeo mặt nạ lên.” Mà lúc này ở ngoài cửa, Nguyễn Hạo Thần bị chặn lại.

Nguyễn Hạo Thần không muốn lãng phí thời gian nên cũng không nói gì, cầm lấy mặt nạ đeo lên, sau đó nhanh chóng đi vào.

Rốt cuộc Tô Khiết cũng tìm thấy một người, chính xác mà nói là cô nhận ra một người, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, cô định đi về phía người kia thì có người đột nhiên ôm lấy eo cô, cô còn chưa lên tiếng thì cả người bỗng sà vào lòng một người đàn ông.

Tô Khiết ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt anh, chỉ trong chốc lát, cô liền cảm thấy mình rơi vào một cái vực sâu không đáy, lạnh đến tận xương nhưng dường như lại mang theo lửa giận như thiêu như đốt, nguy hiểm muốn nghẹt thở.

Khiết liền bình tĩnh bóp đạo cụ máu giả giấu trong quần áo và đột nhiên thét lên, cùng lúc đó cô cũng nhanh chóng thoát khỏi vòng tay Nguyễn Hạo Thần.

Tiếng thét chói tai của cô lập tức đã đè bẹp tiếng nhạc và tiếng đám người lộn xộn xung quanh.

Không có ai phát hiện, lúc cô thét chói tai đã ném một viên tròn tròn nhỏ xuống chân Nguyễn Hạo Thần, sau khi rơi xuống đất nó liên vỡ ra, chất lỏng sền sệt từ từ chảy về phía đế giày Nguyễn Hạo Thần.

Những thứ này đều được cô đã lấy ra từ phòng hóa trang lúc nãy, không thể không nói, lễ hội lân này chuẩn bị đạo cụ rất đầy đủ, có thể nói là không thiếu thứ gì nên lễ hội lân này chỉ có bạn không nghĩ ra chứ không có chuyện bạn không tìm được, không hổ là cậu Liên tổ chức.

Thật ra từ lúc anh ôm cô vào lòng đến khi cô thét chói tai chạy đi, tất cả nhanh như một cái chớp mắt, có lẽ không quá ba giây, phản ứng và tốc độ của cô khiến người khác trở tay không kịp.

Tiếng thét hoảng sợ chói tai cộng thêm máu đỏ tươi khiến người ta đa vừa thấy đã giật mình nên người lạnh lùng bình tĩnh như cậu ba Nguyễn cũng giật mình.

“Đi thôi.” Lúc anh ngây người, Tô Khiết không hề chần chờ, tùy tiện kéo một người cùng chạy đi.

Đây là lúc phải liều mạng, giành giật từ giây từng phút, tuyệt đối không thể bị Nguyễn Hạo Thần bắt được…

Nguyễn Hạo Thần cười khẩy, anh vốn không thể chắc chắn hoàn toàn, nhưng bây giờ anh đã chắc chắn là cô không còn gì nghi ngờ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi