CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 3058

Nguyễn Bạc Vệ đột nhiên bình tĩnh lại!

“Nếu ba mẹ có cách nào khác thì sao lại dùng đến cách này? Ba mẹ bị ép đến bất đắc dĩ.” Sắc mặt ông cụ Nguyễn trầm xuống, trong giọng nói cũng trở nên nặng nề thấy rõ.

“Bạc Vệ, bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy, vì Hạo thần ba mẹ có hy sinh điều gì cũng là đáng. Mẹ là bà nội của Hạo thần, những điều này đều là mẹ cam tâm tình nguyện.” Bà cụ Nguyễn nhìn Nguyễn Bạc Vệ, lời nói sâu sắc và thâm tình.

Nguyễn Bạc Vệ nhìn bà cụ Nguyễn, khóe môi mấp máy, hẳn là muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén lại.

“Lần này mẹ tới đây cũng coi như là đến gặp mặt con lần cuối, con là con trai của mẹ, mẹ cũng không đành lòng…” Bà cụ Nguyễn dừng lại, dường như có điều gì đó không nói được.

Nguyễn Bạc Vệ nhìn bà cụ Nguyễn, biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi liên tục.

“Mẹ cùng ba con đến đây cũng vì để đón con về, dù sao con cũng phải đứng ra trong chuyện này, đến khi Hạo thần trở về cũng phải do con khuyên Hạo thần mới được.” Giọng điệu và vẻ mặt của bà cụ Nguyễn lúc này giống như lời trăng trối giao phó.

“Con…” Nguyễn Bạc Vệ mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng sau một từ “con” lại giống như bị mắc kẹt trong cổ họng.

“Mẹ biết chuyện năm đó là một đả kích lớn đối với con, mẹ biết con đã rất đau đớn trong suốt những năm qua, mẹ cũng biết con không muốn trở về nhà và sợ trở về nhà. Nhưng lần này, con không thể không quay về, mẹ đi rồi, dù sao con cũng phải tiễn mẹ…” Bà cụ Nguyễn càng nói giọng càng trầm xuống, nghe vào khiến người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

“Bạc Vệ, bây giờ trở về nhà cùng ba mẹ, được không?” Giọng nói của bà cụ Nguyễn lúc này rõ ràng là đang cầu xin.

“Nhất định phải làm như vậy sao?” Cuối cùng Nguyễn Bạc Vệ khôi phục lại giọng nói của mình, chỉ là lúc này giọng nói của ông ta có hơi khàn khàn.

“Không còn cách nào khác, chỉ có thể làm như vậy. Cho nên con trở về cùng ba, được không?” Ông cụ Nguyễn lại cầu xin.

“Luôn có người phải hy sinh. Tuổi tác của mẹ đã cao, vì cháu trai, vì con trai, mẹ sẵn sàng làm như vậy.” Bà cụ Nguyễn nhìn Nguyễn Bạc Vệ, mắt ngấn lệ: “Bạc Vệ, mẹ mất rồi con nhất định phải sống tốt, con và Hạo thần đều phải sống thật tốt, như vậy mẹ cũng có thể yên lòng.”

Cơ thể Nguyễn Bạc Vệ cứng đờ, không biết bị lời nào của bà cụ Nguyễn làm xúc động, sắc mặt ông ta thay đổi rõ rệt.

“Đi thôi, bây giờ cùng chúng ta về nhà đi.” Bà cụ Nguyễn đến gần bên cạnh Nguyễn Bạc Vệ, muốn đẩy xe lăn cho Nguyễn Bạc Vệ. Bà cụ Nguyễn giúp Nguyễn Bạc Vệ sửa sang lại một chút, rất dịu dàng và yêu thương!

“Chờ một chút.” Nguyễn Bạc Vệ dường như đột nhiên bừng tỉnh, ông ta nhìn bà cụ Nguyễn với vẻ mặt có hơi phức tạp.

“Có chuyện gì vậy?” Bà cụ Nguyễn nhìn ông ta trìu mến.

“Mẹ, mẹ để con suy nghĩ một lát.” Nguyễn Bạc Vệ lại nói, giọng có vẻ kiên quyết, dường như đưa ra quyết định gì đó. Hai mươi mấy năm qua, ông ta vẫn luôn sống trong thế giới của riêng mình, che đậy mọi thứ với bên ngoài, không quan tâm đ ến Nguyễn Hạo thần, hơn nữa còn chống đối với ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn. Trong hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên ông ta mở miệng gọi mẹ.

“Con không muốn trở về sao? Khi khác thì bọn mẹ không miễn cưỡng, nhưng chuyện này con nhất định phải quay về. Sau khi sự việc qua đi, nếu con không muốn ở nhà thì có thể tiếp tục trở lại đây, nhưng bây giờ, con cần phải trở về.” Giọng nói của bà cụ Nguyễn lúc này vô cùng trìu mến và dịu dàng khác thường.

“Con suy tính một chút, mẹ cho con chút thời gian để con suy tính một chút.” Nguyễn Bạc Vệ nắm chắc xe lăn, như muốn nói lên điều gì đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi