CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

CHƯƠNG 309

“Nếu cô ấy thật sự dùng súng uy hiếp cô, thang máy dừng lại ở lầu một, phản ứng đầu tiên khi cô ra khỏi thang máy đáng lẽ phải kêu cứu mạng, chứ không phải giả vờ bị thương, ngăn cản nhân viên đi vào thang máy.” Cậu năm Tào cười lạnh: “Ở trước mặt tôi, tốt nhất cô đừng có ý định nói dối, nếu không tôi sẽ nghi ngờ cô là đồng bọn của cô ấy, khi nãy lúc cô ấy rời khỏi khách sạn đã ném một quả lựu đạn, bảy người bị thương, nếu không bắt được cô ấy, vậy cô…”

“Tôi không phải đồng bọn của cô ta, thật sự không phải, tôi không quen cô ta.” Kiều Thiên Lý sợ đến tái mặt, thân thể cũng bắt đầu run rẩy, cô ta không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng như thế.

“Vậy nói đúng sự thật, cho cô một cơ hội cuối cùng.” Không thể không nói, có nhiều lúc cậu năm Tào thật sự không hiểu thương hương tiếc ngọc lắm.

“Cô ta, cô ta dùng bí mật của tôi uy hiếp tôi, tôi không thể không giúp cô ta.”

“Bí mật của cô? Bí mật gì? Sao cô ấy lại biết?” Cậu năm Tào nhíu mày, rõ ràng hơi bất ngờ vì đáp án này.

Nhưng đây cũng xem như một đột phá, ít nhất chứng minh người phụ nữ kia quen Kiều Thiên Lý, hơn nữa còn xem như biết rõ, nếu không không thể nào biết bí mật của cô ta được.

Con ngươi Nguyễn Hạo Thần chớp loé.

“Đây là sự riêng tư của tôi, tôi không nói được, hơn nữa tôi cũng bị ép, cũng là người bị hại, cảnh sát các người nên bảo vệ tôi mới phải.” Ánh mắt Kiều Thiên Lý hơi trốn tránh, đó là bí mật của cô ta, chắc chắn cô ta không thể nói được, càng không thể nói với Tào Du.

Vì cô ta biết quan hệ của Tào Du và Nguyễn Hạo Thần, Tào Du mà biết chắc chắn Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ biết.

“Nhưng dường như cô ta rất hiểu chuyện của tôi.” Không thể không nói Kiêu Thiên Lý rất thông minh, cô ta hiểu thế nào là có lợi với mình nhất.

Những lời này của cô ta đã cung cấp một manh mối rất quan trọng.

Lời này của cô ta coi như là cung cấp một đầu mối rất quan trọng, chỉ là đầu mối này cậu ba Nguyễn vừa rồi đã nghĩ đến.

Cậu năm Tào còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Nguyễn Hạo Thần đưa mắt ra hiệu với anh ta, cậu năm Tào hơi ngẩn ra một lúc, sau đó hướng về phía Kiều Thiên Lý nói: “Được rồi, cô ra ngoài trước đi.”

“Cậu cho người mời Dụ Vỹ Phàm tới cục cảnh sát một chuyến.” Sau khi Kiều Thiên Lý rời đi, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên tuôn ra một câu như vậy.

“Mời Dụ Vỹ Phàm tới cục cảnh sát? Theo em biết, Dụ Vỹ Phàm rất xảo quyệt, hơn nữa rất mạnh miệng, nếu anh ta không muốn nói, không ai có thể cạy miệng anh ta, huống chỉ chuyện này cũng không có khả năng tra khảo.” Cậu năm Tào nhất thời không hiểu được ý của anh.

“Nói hay không không quan trọng.” Kiều Thiên Lý đã rời đi, Nguyễn Hạo Thần từ từ tháo mặt nạ xuống, đường nét góc cạnh rõ ràng không chê vào đâu được, giờ phút này, trên mặt anh đã khôi phục vẻ lạnh lùng như bình thường, đôi mắt hờ hững.

“Hiểu rồi, em đi sắp xếp.” Cậu năm Tào lập tức hiểu ý anh.

Phòng ghi chép cục cảnh sát.

“Cậu Dụ, hôm nay mời cậu tới là muốn hỏi một chút chuyện, mong cậu Dụ phối hợp.” Thái độ của đội trưởng Lục rất khách sáo.

“Được, tôi nhất định biết gì nói đó, không che giấu điều gì, toàn lực phối hợp.” Khóe miệng Dụ Vỹ Phàm cong lên một nụ cười, vẻ mặt không thấy có gì khác thường, dường như là tới Làm khách, không đợi cảnh sát mở miệng, đã tự nhiên ngồi xuống.

Đây là lần thứ hai anh ta vào cục cảnh sát, hai lần đều là vì Tô Khiết.

Lần đầu tiên anh ta rất phối hợp, lần thứ hai đương nhiên anh ta cũng sẽ phối hợp thật tốt.

“Người phụ nữ vừa rồi cùng rời khách sạn với cậu Dụ, cậu Dụ có quen không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi