CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

CHƯƠNG 320

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, vừa muốn mở miệng nói thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Nguyễn Hạo Thần vốn dĩ không muốn nghe, nhưng ánh mắt của anh nhìn thấy số hiển thị trên đó, mới đưa tay ra cầm lấy điện thoại, ấn nút nghe.

“Anh ba, người phụ nữ đó vừa nãy mới gọi điện thoại cho em.” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói của cậu năm Tào đã truyền đến, có lẽ là bởi vì quá kinh ngạc nên giọng nói rõ ràng hơi cao một chút.

Lúc này, khoảng cách giữa Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết đang rất gần, cho nên cô có thể nghe rõ được lời của cậu năm Tào nói.

Tô Khiết khẽ sửng sốt, người phụ nữ nào mà làm cho cậu năm Tào vừa gọi điện thoại đã vội báo cáo cho Nguyễn Hạo Thần vậy?

“Hửm?” Nguyễn Hạo Thần khẽ nhíu mày, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Khiết, giống như chưa kịp hoàn hồn lại.

“Chính là người phụ nữ ở khách sạn tối hôm qua, Mrs Đường.” Giọng nói của cậu năm Tào càng cao lên mấy phân, nghe có vẻ rất hưng phấn: “Vừa nãy cô ta mới gọi điện cho em.”

Lúc này, Tô Khiết đương nhiên cũng nghe rõ lời của cậu năm Tào nói, Mrs. Đường, là nói cô à?

Nhưng vừa nãy cô có gọi điện cho anh ta đâu? Cô vừa nãy đang ở chung với Nguyễn Hạo Thần, làm sao có khả năng sẽ gọi điện cho anh ta chứ?

Trong lòng của Tô Khiết khẽ nghỉ ngờ, nhưng trên mặt không lộ ra bất cứ cảm xúc nào, cô sợ Nguyễn Hạo Thần sẽ cố ý tra hỏi cô.

Cô quá hiểu rõ sự nham hiểm của Nguyễn Hạo Thần, để đạt được mục đích của mình mà chuyện gì anh cũng có thể làm.

“Cô ta gọi cho cậu à?” Nguyễn Hạo Thần hỏi ngược lại, giọng điệu nghe không ra cảm xúc gì, đôi mắt của anh vẫn nhìn Tô Khiết như cũ, muốn nhìn ra được cảm xúc nào đó từ trên mặt cô.

Nhưng không có, một chút cũng không có.

Nguyễn Hạo Thần âm thầm hít một hơi, là chỗ nào có vấn đề?

“Đúng vậy, chính là cô ta, cô ta nói tối qua bị mất một thứ ở khách sạn, cô ta bảo em giúp cô ta tìm đồ về, sau đó cô ta sẽ giúp em giải quyết vụ án khó nhất kia.” Cậu năm Tào nói đến đây, sự hưng phấn trong giọng nói cũng giảm đi ít: “Chỉ là thứ cô ta muốn tìm, em chưa từng nhìn thấy, sợ là không dễ dàng mà tìm được.”

Nghe thấy lời của cậu năm Tào, trong lòng của Tô Khiết khẽ kinh ngạc, thứ cô mất là thẻ nhớ kia, cô cũng không nói với bất kì ai, mà thẻ nhớ của cô lại bị Nguyễn Hạo Thần lấy đi, theo lý mà nói Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ không tùy tiện nói với người khác.

Vậy người phụ nữ gọi điện cho cậu năm Tào kia làm sao biết thẻ nhớ này? Cô ta làm sao biết được? Cô ta làm vậy với mục đích gì?

“Cô ta nói cô ta muốn tìm thứ gì?” Trong đôi mắt Nguyễn Hạo Thần khẽ lóe lê một tia u ám, việc này anh cũng không nói với ai, anh nghĩ cô cũng không có thời gian nói với ai.

Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Cô ta nói là một chiếc thẻ nhớ.” Cậu năm Tào nghĩ một chút, rõ ràng là hơi do dự, chẳng qua cuối cùng cũng nói cho Nguyễn Hạo Thần.

“Anh ba, cô ta nói việc này phải giữ bí mật, không thể nói cho người khác.” Cậu năm Tào nói thêm một câu, ý tứ rất rõ ràng.

Nguyễn Hạo Thần nghe thấy lời của cậu năm Tào, đôi mắt khẽ nheo lại, người này thậm chí đến thẻ nhớ cũng nói ra…

“Cậu nói với cô ta, thẻ nhớ cô ta muốn đang ở chỗ tôi, bảo cô ta tự đến tìm tôi.” Nguyễn Hạo Thần nhìn Tô Khiết, khẽ hít một hơi, việc này quả thật làm anh cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Nếu như người phụ nữ gọi điện cho cậu năm Tào nói thật, vậy không phải anh đoán sai rồi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi