CHƯƠNG 326
“Chỉ… chỉ cướp ví, không cướp thẻ nhớ à? Vậy là có ý gì?” Sở Bách Hà có phần không hiểu nổi. Mục đích của các cô không phải vì lấy lại thẻ nhớ sao?
“Muốn cướp ví từ trong tay của Nguyễn Hạo Thần, rồi lấy thẻ nhớ là chuyện tuyệt đối không thể làm được.” Khi Tô Khiết nói lời này, trên mặt có phần nghiêm trọng, lại dường như mơ hồ có thêm chút tâm tình lạ thường khác.
“Cướp ví lại bỏ chạy thì có thể chạy thoát được mà.” Sở Bách Hà cảm thấy lời này của Tô Khiết có vấn đề.
Cướp ví xong chắc chắn sẽ lấy tốc độ nhanh nhất để chạy đi, ai sẽ ngu ngốc lãy thẻ nhớ ở ngay trước mặt Nguyễn Hạo Thần chứ.
“Không thể trốn được.” Lúc này giọng điệu Tô Khiết vô cùng chắc chắn. Cô biết rất rõ năng lực của Nguyễn Hạo Thần. Có thể nhân lúc Nguyễn Hạo Thần không chú ý để cướp ví của anh đã thật sự không tệ rồi.
Cướp ví của Nguyễn Hạo Thần còn muốn chạy thoát, điều này căn bản là không có khả năng.
“Không thể trốn thoát được à? Chị vẫn không tin. Chị sẽ bảo Tiểu Nghị của chúng ta đi.” Sở Bách Hà rõ ràng không mấy công nhận lời Tô Khiết nói. Tiểu Nghị nhà cô ta có phản ứng nhanh nhất, tốc độ nhanh nhất, chạy cũng nhanh nhất.
“Nếu là người khác đi, sợ rằng muốn nhân lúc Nguyễn Hạo Thần không chú ý để cướp được ví của anh ấy cũng hoàn toàn không có cơ hội.” Tô Khiết liếc mắt nhìn cô ta, giọng nói tuy nhẹ nhưng lại có phần không cho phép chất vấn.
“Anh ta có lợi hại như vậy sao?” Sở Bách Hà khẽ run lên, tròng mắt lập lòe. Nguyễn Hạo Thần có lợi hại như vậy à?
“Có.” Tô Khiết trả lời đơn giản lại trực tiếp, hơn nữa còn chắc chắn 100%.
“Khiết Khiết, chẳng lẽ em là trong mắt tình nhân xuất hiện anh hùng à?” Sở Bách Hà vẫn không tin, nhưng nụ cười trên mặt cô ta có phần ái muội.
Hình như đây là lần đầu tiên cô ta thấy Khiết Khiết nhà cô ta kiêng ky một người như vậy, hơn nữa Khiết Khiết nhà cô ta hình như cũng là lân đầu tiên đánh giá cao cho một người đàn ông như vậy.
Lợi hại!
Dùng lợi hại để hình dung một người đàn ông, vậy đơn giản rồi!!
Chẳng lẽ Khiết Khiết nhà cô ta có ý gì đó với Nguyễn Hạo Thần này?
Hình như có kịch hay rồi!!
“Em chỉ là nói đúng sự thật thôi.” Tô Khiết nhanh chóng trả lời một câu, giọng điệu vẫn chắc chắn, trên mặt không hề có gì khác lạ, chỉ là chính cô cũng không phát giác, khi cô đang nói những lời này, lông mi thật dài nhanh chóng chợt chớp vài cái, rất nhanh rất nhỏ.
“Em đã biết không thể cướp được, vì sao vẫn muốn cướp? Em rốt cuộc có ý gì? Tóm lại, chị sẽ phải nói với Tiểu Nghị như thế nào đây?” Giờ phút này, trong lòng Sở Bách Hà có quá nhiều nghi vấn.
“Chị nói với Tiểu Nghị , chỉ cần có thể lấy được ví tiền của Nguyễn Hạo Thần là được rồi, đừng đi tìm thẻ nhớ.” Tô Khiết chậm rãi phun ra một câu.
“Cho nên cướp ví tiền cũng là giả?” Sở Bách Hà ngẩn người, cuối cùng mới hoàn hồn, cô ta nhịn không được khẽ giật khóe môi: “Khiết Khiết, em như vậy, sẽ không “chơi hỏng” luôn chồng mình đấy chứ?”
Tô Khiết đảo mắt, liếc cô ta, có thể ăn nói cẩn thận hơn chút được không?
Cái gì mà “chơi hỏng” chồng mình chứ? Lời này làm sao mà nghe có vẻ…
Tô Khiết biết tối qua, Nguyễn Hạo Thần có lẽ đã nhận ra cô rồi, cho nên cô cần phải xóa bỏ nghi ngờ của Nguyễn Hạo Thần trước.
Tối qua, Nguyễn Hạo Thần bỏ thẻ nhớ vào trong ví ngay trước mặt cô, cho nên ngoài cô ra, không ai biết thẻ nhớ nằm trong ví tiền của Nguyễn Hạo Thần cả.
Vì vậy, cô không thể trực tiếp ra tay với ví tiền của Nguyễn Hạo Thần được, như vậy sẽ khiến anh nhận định được ngay thân phận của cô.