Chương 387
..” Tô Khiết thâm thở dài, nhưng cô vẫn có chút lo lắng, cô hiểu Nguyễn Hạo Thần, người đàn ông đó thật sự quá nguy hiểm.
Huh? Minh Hạo, con đang điều tra gì vậy? Tất cả đều là Nguyễn Hạo Thần luôn? Minh Hạo điều tra Nguyễn Hạo Thần? Có vẻ như em bé nhà chúng ta biết rất nhiêu vê Nguyễn Hạo Thần.” Hứa Dinh Dinh không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy thông tin trên máy tính của Đường Minh Hạo, Minh Hạo thực sự quá thông minh.
Vừa mới xem, mắt cô ấy bỗng mở to: Những thứ này làm sao con điều tra được vậy? Mẹ thậm chí còn chưa điều tra được.”
Nói kiểu gì cô ấy cũng là một chuyên gia máy tính, thế mà cô ấy lại thua một đứa trẻ chưa đầy năm tuổi?
Điều này là quá phi lý rồi phải không?
Kiến thức máy tính của nó đều là do Mộ Dung Tri dạy đó.” Tô Khiết nhẹ giọng giải thích.
Qủa nhiên thật biến thái.” Hứa Dinh Dinh hừ một tiếng, đương nhiên biến thái mà cô ấy nói không phải đề cập đến tính cách của Mộ Dung Tri, mà là kỹ năng máy tính của anh ta.
Dạy một đứa trẻ dưới năm tuổi tốt như vậy thì cho thấy Mộ Dung Tri cũng tốt như thế nào.
Tô Khiết biết một khi Nguyễn Hạo Thần phát hiện cô không có trong xe taxi, nhất định sẽ tìm cô, không thể chậm trễ hơn nữa, cô phải rời đi càng sớm càng tốt.
Con yêu, mẹ có chuyện khác, có lẽ mẹ không thể ở bên con được nữa…” Lúc này Tô Khiết không nỡ rời đi, nhưng cô không còn cách nào khác.
Con biết rồi, mẹ đi đi ạ.” Tuy nhiên, lần này Đường Vũ Kỳ đặc biệt xử sự tốt.
Tô Khiết sửng sốt, có chút kinh ngạc, đứa nhỏ chủ động đẩy cô ra ngoài? Cô biết bé Kỳ chắc chắn không muốn rời xa cô, bé Kỳ có lẽ không muốn cô lo lắng thôi.
Tô Khiết nhìn hai đứa bé, trong lòng cảm thấy rất phức tạp, nhưng vẫn phải đứng dậy rời đi.
“Anh, anh không phải nói mẹ sẽ giúp chúng ta bắt cóc một người ba sao? Nhưng sao em lại có cảm giác giống như mẹ bị bắt cóc vậy?” Tô Khiết rời đi, Đường Vũ Kỳ cũng không khóc, chỉ là trên mặt vẫn mang theo chút bất mãn, sau đó cô nhóc trực tiếp đem loại này bất mãn chuyển đến trên người anh trai nhà mình.
“Em phải hiểu, cái này gọi là giai đoạn đầu của việc đầu tư, có giai đoạn đầu mới có nhận được lợi nhuận ở giai đoạn sau!”
Đường Minh Hạo giảng đạo lý rõ ràng. Hứa Dinh Dinh nghe vậy, khóe môi giật giật, thằng nhóc này tuổi còn nhỏ thật đúng là hiểu biết không ít, nói cũng thật sự có ly.
Anh chắc chắn sẽ có lợi nhuận sao?” Đường Vũ Kỳ rõ ràng là không tiếp chiêu của thằng nhóc.
“Đương nhiên, chỉ cần mẹ muốn, có cái gì là không thể!” Mặc dù Đường Minh Hạo ngày thường giống như có chút ghét bỏ Tô Khiết, nhưng thật lòng lại rất sùng bái cô.
“Nhưng em cảm thấy mẹ không nghĩ như vậy!” Một câu này của Đường Vũ Kỳ đã trực tiếp nói thẳng đến bản chất của vấn đề. Hứa Dinh Dinh giật mình, cô vẫn cho là Đường Minh Hạo thông minh, mà Đường Vũ Kỳ dễ thương và đáng yêu, chỉ là một cô bé thích ăn hàng.
Nhưng lúc này nhìn qua Đường Vũ Kỳ, cô đột nhiên có một loại cảm giác… giả heo ăn thịt hổ.
Giống hệt như Tô Khiết.
Quả nhiên, Tô Khiết sinh ra, không có một đứa bé nào là tầm thường.
Đường Minh Hạo cũng sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn em gái mình, đột nhiên thằng nhóc cảm giác có phải trước đó đã quá coi thường người em gái này rồi không?
“Yên tâm đi, không phải còn có anh sao? Anh cảm thấy người đàn ông kia cũng không tệ lắm, anh sẽ giúp mẹ bắt ông ta trở về làm ba của em!” Nhưng phong độ làm anh thì tuyệt đối không thể thiếu.
“Bảo bối, con muốn làm gì?” Hứa Dinh Dinh nghe xong, hai con mắt lập tức sáng lên, nói thật, cô cũng có ý tưởng giống Đường Minh Hạo: “Đến đây, đến đây, chúng ta cùng nhau lên kế hoạch một chút!”