CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 463

“Ha ha, cô cho rằng cô là ai? Cô cho rằng chỉ bằng một nhân viên nhỏ bé như cô có thể ảnh hưởng đến chuyện hợp tác của tôi và Nguyễn Thị sao.” Tổng giám đốc Lý hoàn toàn không cho là đúng, ngược lại càng thêm đắc ý, Lưu Cầm đã sắp xếp chuyện hôm nay, Lưu Cầm nói là ý của tổ trưởng Tôn, Tô Khiết là người của tổ trưởng Tôn, cô muốn báo cũng phải báo cho tổ trưởng Tôn.

Nếu Tô Khiết thật sự báo cho tổ trưởng Tôn thì chẳng những tổ trưởng Tôn sẽ không quan tâm, nói không chừng còn dạy dỗ cô một trận nữa.

Cho nên, lúc này tổng giám đốc Lý không hề lo lắng.

Tô Khiết không nhìn ông ta, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn.

“Tôi đúng là nhỏ bé ở Nguyễn Thị, bình thường tôi sẽ báo cáo chi tiết chuyện này, có lẽ công ty sẽ việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, không giải quyết được gì, sẽ không có ảnh hưởng gì, nhưng lỡ như, tôi nói lỡ như đúng lúc cấp trên vui vẻ, cảm thấy bất công cho tôi nên báo lên phía trên, nhưng lỡ cấp trên không vui, đúng lúc muốn tìm người trút giận, hoặc mượn gió bẻ măng.”

Tô Khiết nói xong thì hơi dừng một chút, sau đó lại chậm rãi nói thêm:”Đương nhiên, tôi nói cấp trên ở đây không phải là tổ trưởng Tôn, cô ta không xứng…”

Sao Tô Khiết không nhìn ra suy nghĩ của tổng giám đốc Lý chứ, cho nên cô nói câu cuối này để cố tình nhắc nhở tổng giám đốc Lý.

Nhưng cô cũng không nói sẽ báo cho ai, vậy thì mới khiến Tổng giám đốc Lý càng kiêng dè.

Nguyễn Hạo Thần nghe cô nói vậy thì lông mày hơi nhếch lên, tại sao người khác vui vẻ thì sẽ cảm thấy bất công cho cô rồi báo lên phía trên, không lẽ anh không vui sao?

Nhưng anh biết chuyện này thì đúng là tâm trạng không tốt.

Nhưng cô lợi dụng anh để trút giận sao?

Đương nhiên là không cần! Nguyễn Hạo Thần nghĩ vậy thì có chút buồn bực trong lòng.

“Vậy cô nói cấp trên đó là ai?” Quả nhiên tổng giám đốc Lý thay đổi sắc mặt, bắt đầu lo lắng.

“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là nếu tôi báo cáo thì có lẽ chuyện này sẽ truyền tới tai tổng giám đốc  Nguyễn, ông cũng biết đôi khi tổng giám đốc  Nguyễn rất tùy hứng, từ trước đến nay đều là muốn thế nào thì phải thế nấy, hợp đồng này chính là chuyện làm ăn lớn của tổng giám đốc Lý, nhưng đối với tổng giám đốc  Nguyễn lại không là gì cả, anh ấy không thèm đặt vào mắt, nhưng có thể để tổng giám đốc  Nguyễn giải trí một chút cũng không tệ.” Tô Khiết nói chuyện hợp đồng của tổng giám đốc Lý là một thứ giải trí có cũng được không có cũng không sao, không hề che giấu sự khinh thường.

Tổng giám đốc Lý nghe thấy giọng điệu cố ý của cô thì trên mặt càng tức giận, nhưng ông ta không thể không thừa nhận Tô Khiết nói đúng, làm cho ông ta không thể phản bác.

Tô Khiết còn cố tình khiến người ta tức chết nên nói thêm một câu:”Không có cách nào khác, tổng giám đốc  Nguyễn tùy hứng như vậy đó.”

“Thì ra trong lòng chị dâu thì anh ba lại là người như vậy!” Tiểu Thất nhìn Nguyễn Hạo Thần, muốn cười lại không dám cười.

Tùy hứng! Anh ba tùy hứng? Nói thật anh ta lớn như vậy nhưng vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ tùy hứng của anh ba.

Nguyễn Hạo Thần khẽ nhếch mày, tùy hứng? Đây là một từ mới mẻ đối với anh, nhưng người phụ nữ của anh nói như vậy, cảm giác đó cũng không tồi.

Lúc này sắc mặt của tổng giám đốc Lý rõ ràng thay đổi, ông ta biết rõ công ty nhỏ của mình không là gì với Nguyễn Thị, đối Nguyễn Hạo Thần càng không xem ra gì.

“Hừ, cô cho rằng tổng giám đốc  Nguyễn sẽ quan tâm chuyện nhỏ nhặt này sao?” Tổng giám đốc Lý vẫn ôm một chút may mắn, thật ra tâm lý may mắn này rất bình thường, dù sao công ty nhỏ của ông ta rất khó kinh động đến tổng giám đốc  Nguyễn Thị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi