CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 507

Nhưng lúc này, Nguyễn Hạo Thần đã vội vàng đi lên lâu, không biết anh có nghe thấy lời chị Lưu nói hay không.

Nguyễn Hạo Thần đi lên lầu, rồi tới thắng phòng Tô Khiết, nhưng lúc vặn nắm cửa thì nhận ra cửa đã khóa trái rồi.

Nguyễn Hạo Thần sửng sốt, vừa tức giận vừa buồn cười, bình thường cô không đời nào khóa cửa, thế mà giờ lại khóa, cô muốn làm gì thế?

Nhưng nhớ tới lời chị Lưu nói, nên Nguyễn Hạo Thần không gõ cửa, mà cầm chìa khóa tới mở cửa.

Cửa vừa mở ra, đập vào mắt anh là khuôn mặt đang ngủ say của cô.

Trong giây phút đó, anh cảm thấy trái tim đang thấp thỏm của anh bỗng trở nên yên tĩnh lại.

Cũng may cô đã về rồi!

Anh nghĩ, nếu lần này cô dám chạy trốn lần nữa, cho dù phải lật tung trời, anh cũng phải tìm được cô.

Nguyễn Hạo Thần đi tới, nằm nghiêng bên cạnh cô, rồi vươn tay khẽ vuốt ve mặt cô, anh biết cô rất mệt, nhưng hôm nay, anh điên cuồng tìm kiếm cô cả ngày trời, giờ cô đã nằm cạnh anh rồi, anh không kìm lòng được mà muốn chạm vào cô.

Nguyễn Hạo Thần cúi đầu khẽ hôn cô, động tác của anh rất nhẹ, rất dịu dàng, giờ anh không hôn lên môi cô, mà hôn lên mặt cô hết lần này đến khác.

“Cục cưng à, đừng làm loạn nữa.” Giờ Tô Khiết thật sự rất mệt, cô cảm thấy có người đang hôn mình, nhưng mắt cô không mở ra nổi, vì không mở mắt ra nên cô không nhìn thấy người hôn cô là ai.

Cô nửa tỉnh nửa mê, tưởng bé Đường Minh Hạo đang hôn mình.

Cục cưng ư? Khóe miệng Nguyễn Hạo Thần khẽ cong lên, hình như cô rất thích gọi người khác bằng xưng hô này, tối qua cô cũng gọi anh như vậy.

Nghĩ tới tối qua, mắt Nguyễn Hạo Thần bỗng thâm trầm, nụ hôn cũng trở nên mãnh liệt hơn, anh biết cô rất mệt, nhưng anh không nhịn được muốn hôn cô.

Cho dù chỉ ôm cô, hôn cô thế này cũng được rồi.

“Cục cưng à, đừng làm loạn nữa, mẹ mệt rồi, chỉ muốn ngủ thôi.” Tô Khiết vẫn không mở mắt ra, chỉ vô thức vươn tay ra, định đẩy anh, nhưng giờ cô đang nửa tỉnh nửa mê, giọng nói lẩm bẩm dịu dàng đó mang theo chút mềm yếu, nghe rất quyến rũ.

”Em ngủ là việc của em, còn hôn là việc của anh.” Nguyễn Hạo Thần vốn đang cố gắng kiềm chế mình, ra sức nhẫn nhịn, nhưng nghe thấy giọng nói này của cô, anh chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, nhưng anh biết cô thật sự rất mệt, nên chỉ muốn hôn cô thôi, chứ không đành lòng dẫn vặt cô như tối qua.

Vì ngày tháng còn dài, anh cũng không cần nóng vội nhất thời.

Nhưng anh điên cuồng tìm kiếm cô cả ngày trời, giờ lại thấy cô đang ở bên mình, ai có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này chứ.

Thật ra giờ anh không nhẫn tâm giày vò cơ thể cô.

Nên anh chỉ hôn thế này thôi, thật ra anh đã rất tự kiềm chế rồi.

“Đường Minh Hạo, con đừng làm loạn nữa, để mẹ ngủ.” Tô Khiết rất rất mệt, giờ cô chỉ muốn ngủ thôi, nên nói luôn cả họ tên bé con nhà cô, muốn bảo bé con dừng việc hôn cô lại.

Nguyễn Hạo Thần nhất thời ngừng hành động.

Nguyễn Hạo Thần ngừng mọi hành động, rồi nhìn chằm chằm cô…

Cô mới nói gì thế?

Đường Minh Hạo?! Đường Minh Hạo là ai?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi