CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 748

“Này, các người nhìn đi, các người mau nhìn đi kìa, cái người quái dị đó lại đang cười. Bọn mình đang nói xấu cô ta, mà cô ta còn cười nữa. Trời đất ơi, không phải cô ta là đồ ngốc đó chứ?” Cố Nhược nhìn thấy tia cười khẽ bên khóe môi của Tô Khiết, trực tiếp la to lên, lời nói đó càng quá đáng hơn.

“Ồ, thật kia kìa, xem ra là bị ngốc thật rồi, hơn nữa ngốc phải biết luôn, bị người ta mắng mà còn có thể cười thành tiếng”

“Haha, bộ dạng xãu như thế này đã đủ làm cho người khác buôn nôn rôi, lại còn là một kẻ ngốc nữa, sao cô ta vẫn còn có mặt mũi sống trên đời thế.”

“Cái này cũng quá xấu quá ngốc rôi, tuyệt đối ngốc đến một tâm cao mới.”

“Không phải là cô ta không hiểu tiếng người đó chứ?”

Mấy đứa nhóc choai choai cậu một câu tôi một câu, càng nói càng quá đáng.

Giờ phút này, sắc mặt của ông cụ Nguyễn càng trở nên khó coi hơn, sớm biết như vậy thì đã không dẫn theo người phụ nữ ngày tới rồi.

Sắc mặt của bà cụ Nguyễn cũng không dễ nhìn tí nào, quả nhiên người phụ nữ này đi đến chỗ nào thì đều là một sự sỉ nhục, bà ta quyết định cho dù Tô Khiết có một chút quan hệ với Ngụy Khang, bà ta cũng nhất định phải làm cho Tô Khiết với Hạo Thần ly hôn với nhau.

Lúc này Trương Nguyệt Bình đang đứng ở đây, Trương Nguyệt Bình nghe rõ ràng lời nói của mấy đứa bé đó, nhưng mà căn bản không có ý ngăn cản.

Vẻ mặt của Tô Khiết thì vẫn bình thản như cũ, không nhìn ra được chút cảm xúc nào, cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

“Xem đi xem đi, cô ta thật sự không nghe hiểu lời của chúng ta, cái tên ngốc này cũng quá ngốc rồi, thậm chí ngay cả lời nói của chúng ta mà cũng nghe không hiểu nữa chứ.”

“Đúng vậy, đúng vậy! Cô ta quả thật không nghe hiểu lời của chúng ta, haha, thật sự buồn cười quá đi thôi.”

“Chúng ta đi thôi.” Bà cụ Nguyễn thật sự không muốn đứng đây để mất mặt xấu hổ với Tô Khiết nữa.

Mặc dù là lúc nãy ông cụ Nguyễn không nói rõ thân phận thật sự của Tô Khiết, chỉ nói là người chăm sóc được mời tới, nhưng mà cho dù như vậy thì bà ta cũng cảm thấy bị Tô Khiết làm mất hết mặt mũi.

“Dì Vân, mấy lời nói đùa của con nít ấy mà, dì đừng so đo cùng với bọn nó, đều là mấy đứa nhỏ, chẳng lẽ cô gái chăm sóc này tức giận…”

Trương Nguyệt Bình nhìn thấy bà cụ Nguyễn muốn đi, sắc mặt có chút thay đổi, bà ta cũng biết lúc nãy mấy đứa nhỏ đó cũng đã quá đáng rồi.

Có điều là bà ta nhìn thấy bộ dạng của Tô Khiết, nét trào phúng ở trên mặt có làm như thế nào cũng không che giấu được.

Bữa tiệc ở nhà Cố của bọn họ cũng không phải là người nào muốn đến thì được đến.

Giờ phút này, bà ta không thể nói gì bà cụ Nguyễn, cho nên muốn nhằm vào Tô Khiết.

“Tức giận à?” Đầu lông mày của Tô Khiết hơi nhíu lại, giữa hàng lông mày giống như là có mấy phân thắc mắc và không hiểu.

Tức giận? Giờ phút này chỉ cân là người có mắt, không bị mù thì đều có thể nhìn thấy được Tô Khiết không tức giận, không hề có một tí tức giận nào.

Trương Nguyệt Bình nhìn vê phía Tô Khiết, ánh mắt chợt lóe lên, bị người ta mắng thành như thế này mà lại không tức giận tí nào, chẳng lẽ là ngốc thật?

Chỉ là vào lúc này, Tô Khiết hơi di chuyển tâm mắt nhìn về phía Trương Nguyệt Bình, đột nhiên hỏi: “Bà Cố có nghe hiểu bọn họ đang nói gì không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi