CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 837

Họ đều rõ ràng, nếu tìm không ra người trên cùng, cho dù hủy đi tổ chức hiện tại, có thể không lâu sau, lại sẽ lòi ra một tổ chức mới.

Mấu chốt nhất chính là tên cầm đầu, tên đó rất không đơn giản.

Tô Khiết nghe thấy lời của Minh Viễn thì sững sốt, vội nhìn Liên Cung một cái.

Vì chuyện của cô, Nguyễn Hạo Thần xém chút hủy đi chỗ của Liên Cung sao?

Đây là chuyện lúc nào? Sao cô không biết?

Tô Khiết bỗng nhớ tới chuyện Liên Cung cầu hôn lần trước, Liên Cung vốn dáng vẻ quyết tâm theo đuổi, tuyệt không từ bỏ, hôm đó Liên Cung còn mời cô ăn cơm.

Nhưng sau đó lại đột nhiên không có chút tin tức nào.

Cho nên, lần đó thật sự là Nguyễn Hạo Thần ra mặt sao? Hơn nữa Nguyễn Hạo Thần còn xém chút hủy đi nơi của Liên Cung?

Nguyễn Hạo Thần hung ác vậy sao?

Nhưng mà, lúc này Tô Khiết đương nhiên sẽ không nói gì nhiều, vì Liên Cung căn bản không nhận ra cô, không biết cô chính là Tô Khiết.

“Vậy vị mỹ nữ này là?” Minh Viễn rất kỳ quái với sự xuất hiện của Tô Khiết vào lúc này, nơi này của họ vốn rất ít gặp phụ nữ, huống chỉ là một cô gái xinh đẹp như vậy.

Liên Cung nhìn Tô Khiết một cái, lại không giới thiệu, có thể nhìn ra cảm xúc của anh ta lúc này không tốt lắm, ánh mắt có chút lạnh.

“Cô ấy là chuyên gia tâm lý học tội phạm chúng ta mời tới.” Tiểu Châu liền giới thiệu.

“Chuyên gia tâm lý học tội phạm? Cô chắc chứ?” Minh Viễn kinh ngạc: “Trẻ như vậy, xinh đẹp như vậy, đi thi hoa hậu tôi còn tin, chuyên gia tâm lý học tội phạm, tôi thật sự không thể tin.”

Minh Viễn nói rất thẳng, trai tráng thô lỗ nơi này vốn là nói chuyện không biết uyển chuyển, đều là nghĩ gì nói nấy.

Cho nên, biểu hiện của Liên Cung đã xem như cực kỳ tế nhị rồi.

“Anh nói chuyện kiểu gì vậy?” Tiểu Châu có chút bất mãn lườm anh ta, sau đó lại nhìn Tô Khiết, ánh mắt có chút phức tạp, thực ra trong lòng Tiểu Châu cũng khá tán đồng với cách nghĩ của Minh Viễn.

“Bên trên là ghét chúng ta còn chưa đủ loạn sao, cố ý thêm loạn cho chúng ta đi?” Khóe môi Minh Viễn thậm chí đã mang theo vài phần trào phúng rõ ràng.

Tô Khiết từ đầu tới cuối đều mặt đầy bình thản, dường như không nghe thấy lời của họ, giống như người họ nói không phải cô, cô luôn nhìn tình huống trong phòng thẩm vấn.

Liên Cung thấy cô phản ứng như vậy thì có chút ngoài ý muốn, người phụ nữ này nhìn thật sự đủ nghiêm túc, thật sự giống được việc.

Liên Cung đang nghĩ, Tô Khiết bỗng chuyển mắt nhìn anh ta, đối diện với ánh mắt của anh ta, giây phút đó, ánh mắt Liên Cung lại bất giác né tránh.

Sắc mặt cô vẫn như thường, không có bất kỳ dị thường nào, đôi môi đỏ khẽ nhúc nhích, bỗng nói: “Bà ta không cần thẩm vấn nữa”

“Cái gì? Cô nói cái gì? Bà ta không cần thẩm vấn? Cô có ý gì?” Minh Viễn khẽ sững sốt, lập tức nói: “Cô vừa tới, không biết gì cả, lại chỉ huy lung tung như vậy? Lúc chúng tôi vừa phá tổ chức này, mấy người bị bắt đều nói bà ta chính là người đứng đầu của họ, lúc đó bà ta cũng không phản bác, nhưng chính vào lúc sắp lập án, bà ta lại đột nhiên nói mình là người bị hại, bà ta rõ ràng là đang giảo biện, không thẩm vấn nữa, chẳng lẽ chúng ta cứ thả bà ta đi như vậy?”

Sắc mặt Liên Cung lại đột nhiên thay đổi, đôi mắt nhanh chóng nhìn Tô Khiết, trong mắt mơ hồ có vài phân kinh ngạc.

“Anh cũng đã hoài nghi rồi, không phải sao?” Tô Khiết không để ý Minh Viễn, mà là nhìn Liên Cung, chậm rãi bổ sung một câu.

Đáy lòng Liên Cung cả kinh!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi