CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ



Sáng sớm trong hạt sương tươi mát, tiếng chuông vàng, là âm thanh sạch sẽ nhất trên đời.

Ngày đó gặp nhau, ghi lòng tạc dạ.

Đến chết không quên.

Nhưng cho tới hôm nay, cuối cùng anh để mình nhìn thẳng vào một vấn đề, trong ấn tượng của Tiêm Tiêm, có lẽ anh...!Chỉ là một vị khách qua đường.

"Cậu Hạng." Giọng nói của Cô Minh Thành vang lên tại cửa ra vào, đánh vỡ ký ức bên trong phòng.

"cút tới đây."

Ký ức bị đánh gãy, tất nhiên tâm trạng Hạng Chí Viễn không tốt, dời ánh mắt đi, trong mắt là sự ảm đạm.

Cô Minh Thành đi tới, giọng điệu vô cùng sa sút: "Hình như chị Phiến không ổn, vết thương trên đầu rất nghiêm trọng, mất máu quá nhiều."
Cô không ổn?
Nhanh thế à.

Tính cách kiêu ngạo đáng ghét như vậy cũng không thể gượng thêm một thời gian...!
Đột nhiên con ngươi Hạng Chí Viễn co rút, ngón tay cầm cái chăn dưới người, chóp mũi truyền đến mùi hương nhàn nhạt của Giang Ninh Phiến ở khắp mọi nơi.

Lừa đảo đều đáng chết.


"Cô ta không nói gì à?" Hạng Chí Viễn vừa lên tiếng, bội bạc thấu xương, không quan tâm chút nào.

"Nói đứt quãng một chút, nhưng chúng tôi đều nghe không hiểu."
"Nói gì?" Hạng Chí Viễn ngồi dậy từ trên giường, lạnh lùng hỏi.

Một người phụ nữ để tiện lừa anh trước khi chết còn có thể nói gì, cầu xin tha thứ à?
Cô Minh Thành đứng tại cửa ra vào, nói một năm một mười: "Giống như đang nói về chuông bạc, có gấp khúc gì đó? Còn Tiêm Tiêm gì đó?"
Ăn nói linh tinh.

Sắp chết đến nơi ngay cả câu cầu xin tha thứ cũng không có.

Sắc mặt Hạng Chí Viễn lạnh tanh, không hỏi tới nữa: "Xử lý sạch sẽ chút."
"Vâng, cậu Hạng."
Cô Minh Thành hiểu mình không thể nói thêm nữa, tâm trạng sa sút đi ra ngoài, giống như nghĩ đến gì đó, lại quay đầu nói: "À còn có, hình như cô ấy đang gọi tên một người, nghe không rõ lắm, là cái gì Dương đó.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi