CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ



Anh nhìn thấy bên môi Giang Ninh Phiến khẽ nhếch lên.

"Em cười rồi?" Tâm trạng của Hạng Chí Viễn rất tốt.

KIT
Từ khi bắt đầu phẫu thuật, cô chưa từng cười với anh.

"Không có" Giang Ninh Phiến lấy lại vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt dõi theo những bàn tay đẩy xe thức ăn rời đi, mùi thơm trong phòng bệnh cũng đi theo luôn.

Bây giờ cô có thể khẳng định rằng, Hạng Chí Viễn quyết định đổi cách thức khác để tiếp tục tra tấn cô.


Hạng Chí Viễn nhìn theo tầm mắt của cô, đúng lúc nhìn thấy Cô Minh Thành rời đi, gương mặt mê hoặc lòng người lập tức lạnh tanh: "Em nhìn thấy Cô Minh Thành mới cười?"
Cô Minh Thành vừa đi, nét cười bên miệng cô cũng không còn.

Hai người này từng làm gì sau lưng anh sao?
Giang Ninh Phiến cạn lời mà quay lại nhìn: "Vậy lần này anh lại định để Cô Minh Thành tự nổ một phát súng, hay là lại đập đầu tôi một lần nữa?"
Người đàn ông này không chỉ tàn bạo không có tính người, hẹp hòi không có giới hạn, bây giờ còn mắc bệnh đa nghi?
Không cứu nổi anh.

Sắc mặt Hạng Chí Viễn hơi cứng, ngón trỏ nâng cằm của cô lên, nhìn chằm chằm cô từ trên cao: "Tiêm Tiêm, em là của tôi"
"Anh nghĩ nhiều rồi." Cô là của cô.


"Tiêm Tiêm..."
"Anh bỏ tay ra!"
Mỗi lần anh đụng vào cô đều thấy phản cảm và buồn nôn.

Giang Ninh Phiến lạnh lùng đẩy tay anh ra, tay bị cắm kim tiêm hai ngày hơi đau, Giang Ninh Phiến bị đau mà xoay cổ tay.

"Tiêm Tiêm!"
Hạng Chí Viễn đang định nổi giận, sau khi chú ý tới động tác nhỏ này bèn ngang ngược kéo tay cô sang, mặt lạnh tiếp tục giúp cô xoa bóp, lực bóp rất nhẹ, không vui nói: "Đau lắm phải không? cử động lung tung làm gì, làm bản thân bị thương bây giờ."
"..." Giang Ninh Phiến nhìn anh như dự đoán.

"Thật sự rất đau?"
Thấy cô không nói lời nào, cho rằng cô đang rất đau, lông mày Hạng Chí Viễn bắt đầu nhíu lại, xoa tay giúp cô càng dịu dàng hơn.

Giọng nói không còn sự không vui, mà mang theo sự cưng chiều VỖ về: "Không sao, xoa cái là hết đau thôi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi