CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ



Hạng Chí Viễn lập tức cứng đờ cả người, đứng thẳng nơi đó, sắc mặt từ ngày nắng chuyển thành mây mù.



“Phụt.” Giang Ninh Phiến thấy thế không nhịn được cười ra tiếng, đúng là cái miệng hại cái thân.

Không tìm đường chết thì sẽ không chết.

"Xin lỗi, anh Hạng, tôi không cố ý đâu.” Cô y tá nhỏ oan ức khóc lóc: “Tôi chỉ muốn làm một chiếc bánh ngọt cho anh.”
Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình, khuôn mặt âm u ngày càng trở nên khó coi, từ trắng chuyển sang xanh, anh liếc mắt lạnh lùng trưng cô y tá nhỏ.

Chỉ một cái nhìn thoáng qua, cô y tá nhỏ đã bị dọa sợ đến hồn vía lên mây, “bịch” một tiếng té ngồi trên mặt đất.


Đôi chân cứng ngắc của Hạng Chí Viễn lùi về sau một bước, cứng đờ mà đi đến bàn trà bên
cạnh ghế sô pha.

Một tay Hạng Chí Viễn rút ra mấy tờ khăn giấy, cúi người chín mươi độ để lau sạch vết bẩn trên giày da và gấu quần.

Nhưng khi khăn giấy vừa chạm đến phần bánh, dáng vẻ của anh như không thể nhịn được nữa.

Ngay sau đó, Hạng Chí Viễn quay mặt sang bên trái không nhìn tới, một tay dùng khăn giấy lau qua loa một lúc rồi ghét bỏ ném nó vào thùng rác, trực tiếp cởi giày ra đứng trên sô pha...!
Giang Ninh Phiến cảm thấy tóc của anh sắp dựng đứng lên cả rồi.

Sạch sẽ hại chết người.


“Cô Minh Thành! Cậu vào đây cho tôi!” Hạng Chí Viễn phiền muộn hô lên.

“Để tôi lau!”.

Cô Minh Thành vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh này, kích động đến mức suýt chút nữa nhảy cẫng lên, tiến đến lôi kéo cô y tá nhỏ: “Nào nào nào, đến đây trò chuyện với anh Thành một lát nào!”
Giang Ninh Phiến cau mày, lại nữa rồi, nhân tố bạo lực trên người dù thế nào cũng không thể thay đổi được.

Ngay cả một cô y tá nhỏ cũng không bỏ qua.

Cũng may, như thế để sau này cô ta biết thẩm mỹ của mình có hơi bất thường, thay đổi càng sớm càng tốt.

“Ai bảo cậu bắt người?” Hạng Chí Viễn đứng trên ghế sô pha, ảm đạm liếc nhìn Cô Minh Thành.

“Hả?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi