CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ



Xin lỗi, cô vẫn cứ thấy không ngon miệng.

“Em không thích những thứ này sao? Vậy em thích ăn món gì? Tôi sẽ làm
cho em.”
“Tôi hỏi anh, vì sao lại tự tay nấu ăn vì tôi?” Không phải chỉ một bữa, mà là ngày nào anh cũng làm đủ ba bữa cơm vì cô, thỉnh thoảng còn có cả bữa ăn khuya.

“Các đầu bếp khác sẽ cho mì chính với những thứ không tốt cho sức khỏe”.

Hạng Chí Viễn nhíu mày, nghiêm túc nói: “Tôi không thể để em ăn những thứ đó."
Sau này Tiêm Tiêm của anh chỉ có thể ăn đồ anh tự nấu thì anh mới yên tâm.


“..

Anh biết tôi không hỏi cái này.” Giang Ninh Phiến bất lực.

Hạng Chí Viễn đi tới ngồi xuống đối diện cô, một tên đàn em tiến lên mở chai rượu vang đỏ ra, rót vào trong ly thủy tinh trong suốt.

Hạng Chí Viễn giơ tay lên, mấy tên đàn em đứng ở một bên lập tức cúi đầu lùi ra cửa.

“Nghe đây, lời này tôi chỉ nói một lần thôi.”
Hạng Chí Viễn nghiêm nghị, cầm ly rượu lên lắc lắc.


Anh cầm ly một cách rất độc đáo, không nắm chặt chân ly mà cầm nghiêng toàn bộ ly, miệng ly hơi dốc xuống dưới, rượu vang đỏ khẽ lay động.

Tư thể nhìn tà đạo nhưng lại tao nhã lạ thường.

Giống như anh vậy.

“Tôi rửa tai lắng nghe.” Cô chờ anh nói tiếp đoạn sau.

“Bởi vì em là Tiêm Tiêm.”
“Nếu như tôi không phải thì sao?” Giang Ninh Phiến cũng không hề bất ngờ trước đáp án này.

Anh thay đổi cách đối xử với cô từ lúc anh xác nhận cô là Tiêm Tiêm.

“Em đã chết trong tay tôi.” Hạng Chí Viễn nhấp một ngụm rượu vang đỏ, con ngươi sẫm màu nhìn thẳng vào cô, mang theo ý cười, giọng điệu như nói chuyện đương nhiên: “Tôi không cho phép người khác lừa gạt tôi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi