“Vậy sao? Cùng nâng ly vì kinh nghiệm tình trường lão luyện phong phú nào.”
Gianh Ninh Phiến nâng ly rượu trong tay lên, đôi đồng tử xinh đẹp nhìn anh chăm chú.
Hạng Chí Viễn cụp mắt nhìn ly rượu trong veo, nhưng không nhận lấy, trong đôi mắt đen nhánh không nhìn ra chút cảm xúc nào, anh im lặng vài giây sau đó trầm giọng hỏi: “Tiêm Tiêm, em muốn tôi uống nó ư?”
Giang Ninh Phiến cố không để cho mình lộ ra vẻ sợ sệt, nhưng trái tim lại co rút kịch liệt.
Có phải anh đã nhìn ra gì rồi không?
“Không muốn uống thì thôi vậy.”
Giang Ninh Phiến xoay người định đi thì cái ly trong tay đột nhiên bị Hạng Chí Viễn giật mất, anh cầm lấy cái ly, không chút do dự mà cúi đầu nhấp một ngụm, nhìn chằm chằm vào cô.
Trong mắt anh là hình ảnh phản chiếu thái độ bình thản không sợ hãi của cô.
“Em đi thay quần áo đi.” Anh nói.
“Để làm gì?”
“Không phải em tò mò về quá khứ của chúng ta ư? Tôi đưa em đến cảng biển.” Một tay Hạng Chí Viễn cầm ly, tay còn lại vuốt ve gò má CÔ.
Giang Ninh Phiến quay đầu tránh khỏi bàn tay anh, mở miệng hỏi: “Bây giờ sao?”
“Ừm, ngay bây giờ.”
Cảng biển...!
Đã bao lâu rồi cô chưa quay về, một năm? Hai năm? Hay còn nhiều hơn như thế.
Giang Ninh Phiến hơi sững sờ đi về phía vali trong góc tường, chợt nghĩ tới điều gì đó nên lập tức xoay người lại, chỉ thấy Hạng Chí Viễn đã đặt lại ly rượu xuống bàn, bên trong không còn sót chút gì.
Anh uống hết rồi à?
“Còn chưa thay đồ? Muốn tôi giúp em sao?” Hạng Chí Viễn đi về phía cô.
“Quá trình thay quần áo mà anh cũng muốn xem?”
“Trên người em còn chỗ nào tôi chưa nhìn qua, chưa chạm qua nữa đâu?” Hạng Chí Viễn ngồi xuống giường bệnh, ngã người về sau, dáng vẻ ngông nghênh phách lối: “Thay đồ trước mặt tôi đi.”
“Nếu em không thay, tôi sẽ chụp lại ảnh khỏa thân của em.” Hạng Chí Viễn cầm điện thoại lên giả vờ làm ra vẻ.
Đầu óc đầy những ý nghĩ xấu xa.
“Vậy thì tôi không đi nữa” Giang Ninh Phiến trợn mắt nhìn anh, đứng dựa vào tường lạnh nhạt nói: “Thật ra tôi cũng không cảm thấy hứng thú lắm.”
Ai thèm quan tâm bọn họ đã gặp nhau như thế nào.
“Tiêm Tiêm!”.