“Bụp.
”
Hạng Chí Viễn không thể nào chịu được mà ngã xuống mặt đất.
Giang Ninh Phiến sửng sốt.
Cho dù cô có năng lực như thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm anh ngã dễ dàng như thế, cho nên từ trước đến nay cô luôn đánh lén anh, sao có thể dễ dàng như vậy…
Hạng Chí Viễn lúng túng ngồi dưới đất, đau đớn giơ cánh tay lên, ham muốn trên khuôn mặt dần dần thu lại, ánh mắt có chút bất lực nhìn cô: “Em cảm thấy vẫn chưa đánh đủ sao?”
Vết thương của anh là thật.
Cú đánh vừa rồi của người phụ nữ này rất mạnh, hoàn toàn không xem anh là con người.
Suýt chút nữa thì quên mất, vừa rồi cô đánh anh một cái rất mạnh.
“Bỏ đi, tôi cũng không trách em.
” Ánh mắt Hạng Chí Viễn như thiêu đốt nhìn cô, giọng điệu không để ý nhưng vẫn yêu chiều cô như vậy.
Trong mắt Hạng Chí Viễn tràn đầy tình ý khiến cô không thể chịu nổi, Giang Ninh Phiến quay đầu, phớt lờ anh vẫn đang ngã trên mặt đất, lấy quần áo bước ra khỏi căn phòng tường đỏ đổ nát, giọng nói nhẹ nhàng cất lên những lời nói cực kỳ lạnh lùng: “Hạng Chí Viễn, anh đừng chạm vào tối nữa, tôi thấy ghê tởm.
”
Suýt chút nữa thì cô bị anh giết chết, cô sẽ không bán thân thể của mình cho quỷ dữ lần nữa.
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn cau mày, vẻ mặt rất khó coi, từ từ đứng lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, giọng nói có chút ảm đạm: “Tiêm Tiêm, bây giờ em dựa vào việc tôi nuông chiều em nên lời gì cũng dám nói sao?”
Nửa năm qua, cô đều chăm sóc anh cẩn thận từng chút một, mỗi ngày đều nở nụ cười chào đón anh.
Bây giờ lại nói anh ghê tởm.
Phụ nữ có thể thay đổi nhanh thật, không phải dựa vào việc anh bắt đầu nuông chiều cô à?
“Không phải anh nói, người phụ nữ quá ngoan ngoãn là đồ ngu sao?” Giang Ninh Phiến tiếp tục bước đi ra ngoài, lạnh lùng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương.
Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
.