CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ

Sau khi đổ chuông khoảng mười giây, cô nghe thấy giọng nói ôn hòa nhưng không mất uy nghiệm của An Vũ Dương vang lên trong điện thoại: “Hạng Chí Viễn đang tìm cô khắp thành

phố”.

– Nhanh vậy sao, mới qua một đêm thôi mà.

“An Vũ Dương, lập tức đổi lại thân phận cho tôi.” Giang Ninh Phiến nói.

Chỉ có thay đổi thân phận cô mới có thể an toàn sống tiếp.

“Cô phải thay tôi đi hoàn thành nhiệm vụ” Giọng điệu của An Thành kiên quyết tuyệt tình.

Hiện tại đối với An Vũ Dương, Giang Ninh Phiển chỉ còn lại cõi lòng lạnh lẽo.

“Anh biết Hạng Chí Viễn hận AN đến mức nào không? Cả nhà anh ta đều bị AN giết chết, loại hận này khắc sâu tận xương tủy” Giang Ninh Phiển nói vào trong điện thoại: “An Vũ Dương, tôi nắm rõ tư liệu của anh, tôi có thể ôm anh cùng chết”

An Vũ Dương im lặng.

Anh ta có thói quen im lặng…

“Tôi cho cô thời gian một tuần để cân nhắc, tôi sẽ xóa hết những hình ảnh cô ra vào tiểu khu Lục Đảo, tạm thời Hạng Chí Viễn không tìm được cô.” Bỗng nhiên anh ta nói.

“An Vũ Dương anh đừng quá..”

“Ninh Phiến, cô thật sự ghét tôi đến như vậy sao?” An Vũ Dương ngắt lời cô, giọng nói mang theo nỗi buồn không thể xóa nhòa: “Ghét đến nỗi kéo tôi cùng chất chung sao?”

Anh ta còn có mặt mũi để hỏi câu này à?

Sau khi anh ta đã làm những chuyện này với cô…

Nghe được lời nói của anh ta, Giang Ninh Phiến càng cảm thấy mình sống như một trò đùa, một lúc sau cô mới gằn từng chữ, hỏi lại: “An Vũ Dương, anh có biết cảm giác bị người mình tin tưởng nhất phản bội, ép vào đường cùng là như thế nào không?”

Cô không thể đổi lại thân phận, vĩnh viễn chỉ có thể ở trong căn hộ nhỏ này, không thể rời khỏi thành phố S, còn phải lo lắng bất cứ lúc nào Hạng Chí Viễn cũng có thể tìm thấy có.

Cô không thể biết chắc Hạng Chí Viễn sẽ làm ra những chuyện điên rồ gì.

“Ninh Phiến…” Giọng nói của An Vũ Dương vẫn đầy vẻ thương cảm như vậy.

“Tôi không muốn lại bị anh dắt mũi nữa, tốt nhất anh nên đổi lại thân phận cho tôi ngay lập tức, nếu không tôi có thể làm ra bất cứ chuyện gì!” Nói xong, Giang Ninh Phiến cúp điện thoại.

Trên khuôn mặt lạnh bằng có hai dòng nước ấm nóng chảy dài.

Cô đưa tay lên mặt lau, là nước mắt.

Cô thực sự đã khóc, chuyện đến nước này rồi mà cô vẫn rơi nước mắt vì An Vũ Dương một cách ngu ngốc.

Đây đúng là là sự mến mộ mù quáng…

Giang Ninh Phiến lau nước mắt, cầm mì gói lên, dùng đũa gắp, đưa vào miệng, do úp quá lâu, vị của mì đã quá tệ, rất khó ăn.

Vào tầm này trong quá khứ, Hạng Chí Viễn đã nấu sẵn bữa tối và món tráng miệng phong phủ đợi cô.

Sao cô lại nghĩ đến Hạng Chí Viễn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi