CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ

Anh ta không đi.

Cứu An Vũ Dương…

Giang Ninh Phiến hít một hơi thật sâu, hoàn toàn không đếm xỉa gì nữa, nắm chặt khẩu súng bắn loạn xạ về phía cửa thang máy, sau đó cô chạy về phía cầu thang.

Phía sau truyền đến những tiếng bước chân và tiếng súng đuổi theo sát sao.

Âm thanh đinh tại nhức óc.

Giang Ninh Phiến đánh tên bảo vệ của cầu thang, sau đó chạy xuống cầu thang.

Cô quên rằng mình đã chạy qua bao nhiêu tầng, bắn bao nhiêu tên đàn em…

Cuối cùng, cô trốn vào phòng chứa rác.

Những thùng rác màu xanh lam chiếm hết chỗ trong phòng chứa rác, mùi hôi thối xộc vào mũi cô, cô vẫn cố gắng chịu đựng.

Không được, đối mặt với Hạng Chí Viễn, khí thế của cô vẫn yếu hơn, huống chi anh có nhiều đàn em thế này…

Cô không những không thể cứu nổi An Vũ Dương, bản thân lại khó chạy thoát được.

Giang Ninh Phiến tuyệt vọng dựa vào bức tường lạnh lẽo, nhưng lòng bàn tay thì lại nóng rực

Bên ngoài phòng chứa rác truyền đến giọng của Cô Minh Thành: “Mọi người cẩn thận, “kẻ lạ mặt quàng khăn” đó có thể đang trốn ở tầng này, chia ra tìm đi.”

“Mọi người qua đó kiểm tra.”

Giọng nói lạnh lùng của Hạng Chí Viễn bỗng vang lên.

“Rõ, cậu Hạng.” Cô Minh Thành nghe lệnh, bỗng lên tiếng: “Gay rồi, mọi người đều đuổi ra ngoài thì ai canh tên mù kia? Lập tức đi lên!”

“Đã rõ, anh Thành”

Tiếng bước chân chạy đi xa.

Tên mù không còn thấy nữa? Chắc chắn An Vũ Dương sẽ nhân cơ hội bỏ chạy.

Giang Ninh Phiến dựa vào tường, tay cầm vào tay nắm cửa của phòng chứa rác, đầu mày nhíu lại.

An Vũ Dương bị thương như vậy, không thể chạy trốn xa được, sớm muộn cũng bị bắt lại.

Trừ khi cô có thể kéo dài thêm thời gian cho anh ta… Nhưng bây giờ cô có thể có cách gì đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi