Giang Ninh Phiến đứng bên cửa sổ nhìn xuống ra ngoài, chỉ thấy từng chiếc xe màu đen lỏi vào nhà họ Hạng dọc theo hồ nhân tạo hình chữ U.
Vào lúc này không gian đậu đầy xe hơi, phong cách hết sức xa hoa.
Một đám đàn em từ trong biệt thự lao ra, lấy cô Minh Thành cầm đầu, cửa sau của xe bị bọn họ mở ra.
Mỗi hai người một cái rương gỗ, dọn về một phương hướng khác.
Cô Minh Thành mở một cái rương gỗ.
Tầm mắt của Giang Ninh Phiến rất tốt, rõ ràng thấy cô Minh Thành cầm một cái súng bắn tỉa chơi trong tay, mặt đầy vẻ đắc ý.
Hóa ra trong rương gỗ đều toàn là súng ống đạn dược.
Hình ảnh trước mắt nhắc nhở cô, nơi này là hang ổ của Địa Ngục Thiên, không phải ngôi nhà đầy sách kẹp thẻ sách bằng gỗ đào, thứ tối tăm gì cũng tồn tại.
.
.
.
Giang Ninh Phiến kéo rèm cửa sổ lên, từ chối xem, hai tay chống trên đất trống, đôi chân dài mảnh khảnh nhanh chóng bật lên, hơi dựa vào tường.
Trồng cây chuối.
Trước kia lúc cô hoang mang, thường thường sẽ làm như vậy.
Mà cô đang bị vùi lấp trong nỗi hoang mang chưa từng thấy.
Có tiếng bước chân truyền tới.
Một đôi giày da màu đen sáng bóng từ từ tiến vào tầm mắt của cô.
“Em còn biết làm cái này sao?”
Một giọng nói từ tính vang lên.
Giang Ninh Phiến dựng trồng cây chuối dựng ngược trên đất dõi mắt nhìn, là con người hắc ám nhất Đông Nam Á… Hạng Chí Viễn.
Anh đứng ở nơi đó, nhưng nghiêng nghiêng trong tầm mắt cô.
Giang Ninh Phiến không để ý tới anh, yên lặng tiếp tục trồng cây chuối.
Hạng Chí Viễn nở nụ cười không đàng hoàng, ưu nhã đi đến ngồi xổm trước mặt cô, bình tĩnh nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của cô: “Đừng té đấy, đầu không thoải mái.”
Giang Ninh Phiên dứt khoát nhắm mắt lại, nói cho mình rằng cô phải đối xử lạnh nhạt với Hạng Chí Viễn.
Cô phải kìm nén cơn xao động trong lòng.
Cô cho rằng không để ý tới anh, anh sẽ bỏ qua, nhưng một giây kế tiếp, Hạng Chí Viễn trực tiếp bá đạo và cường thế bế ngang cô – kẻ đang trồng cây chuối bên tường, âm thẳng ra khỏi phòng.
“Đi đâu?”
Giang Ninh Phiến nhíu mày, kháng cự giật giật, muốn thoát khỏi ngực anh.
“Sao cả ngày nay em chỉ ở trong phòng?”
Cánh tay mạnh mẽ tràn đầy sức lực của Hạng Chí Viễn vẫn bế cô không nhúc nhích, khó hiểu hỏi.
“Cô Minh Thành nói rằng anh ra lệnh, chỗ nào cũng không được đi.” Tự do của cô là bị anh giam cầm.
“Ở nhà họ Hạng, em có thể tự do đi dạo.” Hạng Chí Viễn nói.
Giang Ninh Phiến không biết làm sao.
Nhà họ Hạng chính là một nơi tường đồng vách sắt, vô cùng kiên cố, cô lại không thể chui ra được, còn không bằng ngây ngô ở trong phòng.
Hạng Chí Viễn ôm cô ra bên ngoài biệt thự, ánh mặt trời lập tức chiếu lên người bọn họ.
Giang Ninh Phiến nhức mắt nhắm hai mắt.
Hạng Chí Viễn ôm cô xoay người một cái, ngăn cản tất cả ánh mặt trời sau lưng mình.
Trên bãi đất trống trước biệt thự, bọn đàn em vẫn còn đang di chuyển rương gỗ, thấy bọn họ đều cung kính cúi đầu: “Cậu Hạng, chị Phiến.”
Giang Ninh Phiến bị Hạng Chí Viễn ôm vào lòng, thầm đếm từng rương từng rương súng ống đạn dược.
Yên lặng tính xem đủ xử Hạng Chí Viễn mấy năm.
“Đây là súng ống đạn dược tôi làm ăn được từ nước Nga.” Hạng Chí Viễn rũ
mắt thật sâu nhìn về phía Giang Ninh Phiến, thâm tình chân thành dặn: “Từ nay về sau không nên đến căn biệt thự thứ 3, dưới lòng đất toàn là súng ống đạn dược.”
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên.
Anh thế này là đang tiết lộ vị trí ẩn dấu súng đạn của nhà họ Hạng cho cô?
Bí mật mà trước đó cô tìm nửa năm cũng không phát hiện ra, anh cứ như vậy. tùy tiện nói cho cô.
Giống như một cái chàng trai hiền lành thương vợ nói: Bà xã ơi, em xem thời tiết hôm nay thật không tồi… Giọng nói quá tùy ý, cũng quá tín nhiệm.
“Đến rồi.”
Hạng Chí Viễn ôm cô đi vào trong định viện, thả cô xuống ghế đá màu trắng dưới dù che nắng.