CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ

 

“Bởi vì em cũng không muốn ngụy trang gì.” Hạng Chí Viễn cười như không cười.

“Cái gì?”

Giang Ninh Phiến không nghe rõ, chuyển tầm mắt nhìn về phía anh, chợt phát hiện tầm mắt đặc biệt mông lung.

Khuôn mặt của Hạng Chí Viễn tựa như phủ thêm một tầng hào quang dìu dịu trong mắt cô.

Thế là dưới ánh đèn, tướng mạo của anh càng yêu nghiệt.

“Không có gì.” Hạng Chí Viễn đưa ly rượu của mình cho cô: “Ngoan nào, uống thêm một ly

nữa.”

“Không uống” Giang Ninh Phiến say, ngược lại quật cường ghê gớm, kiên quyết lắc đầu, mồm miệng cũng coi như rõ ràng: “Tôi không thể say thật”

“Em đã say.”

Hạng Chí Viễn cưng chìu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô.

Một trận gió lạnh thổi qua, ngọn nến trên mặt hồ rối rít bị thổi tắt.

Hạng Chí Viễn cởi áo vest trên người ra, khoác thêm cho cô, cẩn thận nút áo lại cho cô.

Áo vest của có một cổ ấm áp.

Nhiệt độ rất ấm rất ấm…

Giang Ninh Phiến siết chặt áo vest trên người, để mặc cho ánh mắt say mông lung của mình đuổi theo khuôn mặt đẹp trai yêu nghiệt của anh.

“Tiêm Tiêm, em nhìn tôi như vậy, tôi sẽ nóng lên.”

Hạng Chí Viễn nói một lời hại nghĩa, không đàng hoàng ngoắc ngoắc môi, tháo cà vạt nêm vào trong hồ, đưa tay cởi cổ áo mình ra, để lộ gần nửa bộ ngực.

Cô lại thấy được hình xăm dưới xương quai xanh của anh.

Một chữ triện “Miểu” nho nhỏ, nét chữ phức tạp, lại có một vẻ đẹp vô hình.

Giang Ninh Phiến nhìn thật lâu mới phản ứng chậm nửa nhịp, thấp giọng lẩm bẩm nói theo lời anh: “Hạng Chí Viễn, trong đầu anh đừng nên lúc nào cũng đầy là là lên giường, lên giường… Rất nông cạn, không tốt, anh đừng như vậy.”

Hạng Chí Viễn không ngờ sau khi say, Giang Ninh Phiến lại lải nhải như một bà già, không nhịn được cười ra tiếng: “Lên giường chính là nông cạn sao?”

Giang Ninh Phiên nghiêm túc gật đầu, một tay nhéo cằm mình, cặp mắt mê ly nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của, nói nhỏ: “Tôi không muốn bán đứng thân thể cho anh nữa, tôi là người tự do… Tôi là một người tự do, anh đừng coi tôi là búp bê bơm hơi.”

“Vậy em lại coi tôi là thứ gì?”

Nghe vậy, sắc mặt Hạng Chí Viễn có chút cô đơn.

Ngay cả uống say cô vẫn bài xích anh như vậy…

Nếu say, cô có thể vứt bỏ vẻ lạnh như băng của cô không?

“Quay về thôi.” Giang Ninh Phiến siết chặt áo vest trên người, không trả lời vấn đề của anh.

Cô say, ngoại trừ nói chuyện có chút mùi vị dông dài, sắc mặt đỏ bừng, mọi thứ còn lại đều cực kỳ bình tĩnh.

Rất lý trí.

Không quên hết tất cả mọi chuyện.

ít nhất có còn nhớ chuyện hờ hững đối với anh.

Đây là sinh nhật anh, cô không nói một câu sinh nhật vui vẻ.

Giang Ninh Phiến đang chuẩn bị đứng lên thì thấy một chiếc thuyền giấy thật to trên mặt hồ. bay về phía cô, có một thứ lóa mắt đang nằm giữa hai ngọn nến màu hồng.

Sáng lấp lánh.

Rất đẹp.

Giang Ninh Phiến không muốn để ý tới, nhưng thuyền giấy bay tới bên chân cô thì dừng lại không đi.

Là chiếc nhẫn.

Một chiếc nhẫn kim cương lớn như trứng bồ câu, kim cương lóng lánh sắp lóe mù mắt người ta không ngừng lấp lánh trong tầm mắt cô.

“Anh không chỉ thả thuyền giấy, ngọn nến, còn để nhẫn trong hồ?”

Anh ăn sinh nhật không bày tiệc rượu phô trương, toàn lãng phí cả một cái hồ hình chữ U…

Thật giàu!

Giang Ninh Phiến say mông lung nói, vô thức đưa tay chạm vào chiếc nhẫn gần ngay trước mắt, đầu ngón tay lại đụng phải một tờ giấy rất dày…

Cô có chút khó hiểu từ gỡ tờ giấy a4 xuống khỏi thuyền giấy, run run soi bên ven hồ.

Mượn ánh đèn, Giang Ninh Phiến cố gắng phân biệt rõ kim cương trên giấy.

Hóa ra là một bức tranh 3D.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi