Bờ hồ kia dường như cách cô rất xa, rất xa.
Giang Ninh Phiến rất muốn lội qua đó, chỉ nghe “âm một tiếng, một vùng cạnh cô tung tóe lên, bóng người cao to nhanh nhẹn bơi tới bên cạnh cô.
“Không sao, đừng sợ.”
Cô nghe thấy giọng nói của Hạng Chí Viễn vang lên bên tai cô.
Giang Ninh Phiến cảm thấy mình an tâm hơn.
Thế nhưng ngay sau đó, cô lại phát hiện Hạng Chí Viễn không ổn.
Một tay anh nâng cơ thể cô lên, một tay vịn vào cột đèn bên bờ hồ, cố hết sức muốn đưa cô lên bờ, nhưng sức lực lại không mạnh mẽ như thường.
“Tiêm Tiêm, tự leo lên”
Hạng Chí Viễn bám chặt vào bờ, bàn tay đang nắm chặt cột đèn cũng nổi gân xanh.
Anh nói bên tai cô, một tay khác chợt dùng sức, đặt cố lên bả vai mình, mũi và môi đều chìm trong hồ nước lạnh như băng…
Giang Ninh Phiến lạnh đến mức rùng mình một cái, vô cùng tự nhiên đạp lên cơ thể anh bò lên bờ.
“Hắt xì”
Giang Ninh Phiến lạnh đến công hắt hơi, cả người ướt đẫm ngồi ở ven hồ, tóc ướt dán lên mặt vô cùng khó chịu.
Cô xử lý mái tóc ước của mình, cánh tay đang nắm cột đèn đột nhiên buông ra, rũ xuống…
“Hạng Chí Viễn!”
Giang Ninh Phiến khiếp sợ mở mắt ra, vội vàng nhào tới bắt tay anh lại, dùng sức kéo anh
lên.
Hạng Chí Viễn chìm chìm nổi nổi trên mặt nước, ánh đèn chiếu lên gương mặt ướt đẫm của anh, có chút tái nhợt, đôi mắt đang từ từ khép lại…
Người này…
Nào có ai cứu được người ta rồi mình lại rơi xuống ranh giới sống chết!
Giang Ninh Phiến sử dụng toàn bộ sức lực trong cơ thể kéo Hạng Chí Viễn lên, mệt mỏi thở dốc, nhanh tay lẹ mắt đấm một củ vào ngực anh.
“Khụ khụ…”
Hạng Chí Viễn ho khan một tiếng, khạc ra một ngụm nước, tỉnh hồn lại. Anh ngồi dậy trên sân cỏ ven hồ, áo sơ mi ướt đẫm hiện lên đường cong cơ bắp hấp dẫn của anh.
Vô cùng chật vật.
“Anh không biết bơi còn nhảy xuống làm gì?” Giang Ninh Phiến không nói nên lời.
Anh như thế có khác gì những người tốt trên tin tức báo đài, cứu được người khác nhưng không cứu được mình.
“Ai nói tôi không biết bơi?”
Hạng Chí Viễn bị cô quở trách có hơi khó chịu, ánh mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo, không chịu
thua.
“Là tôi kéo anh lên đấy.”
Nếu không thì bây giờ anh đã trở thành một cái xác chết trôi rồi.
“Tôi.”
Hạng Chí Viễn muốn phản bác lại, ánh mắt sâu thẳm liếc cô một cái, suy nghĩ một chút cuối cùng nuốt lại lời định nói, trên mặt viết mấy chữ: “Tôi lười giải thích”.
Anh đưa tay xoa xoa bắp chân mình.
Lúc này Giang Ninh Phiến mới phát hiện chân mình cong bất thường, bỗng nhiên cô nhớ đến có một lần ở bệnh viện, trong lúc vô tình cô Minh Thành đã lộ ra một chuyện…
“Cậu Hạng ấy à, có một điểm yếu chính là không thể bơi, bơi một cái thì chắc chắn chân sẽ bị chuột rút, thử mười lần đều linh mười lần. Trước đây anh ấy vẫn muốn vượt qua, kết quả lần nào cũng suýt chết chìm trong hồ bơi. Suyt, cho dù có thế nào cũng đừng để cậu Hạng biết là tôi nói xấu anh ấy.”
Điều này là cô Minh Thành nói với cô.
Giang Ninh Phiến không dám tin nhìn nhìn Hạng Chí Viễn đang xoa bắp chân.
Mặt anh không cảm xúc, sự thống khổ chợt lóe lên trong mắt rồi biến mất.
Biết rõ mình xuống nước bơi lội sẽ bị chuột rút, thế mà anh còn nhảy xuống?
Giờ phút này, đột nhiên Giang Ninh Phiển cảm thấy vào lúc này đầu mình chếnh choáng, không tỉnh táo cho lắm…
“Đeo vào.”
Xoa chân bị chuột rút xong, Hạng Chí Viễn mở lòng bàn tay ra với cô, trên đó là chiếc nhẫn kim cương, ánh sáng phát ra bốn phía, sáng chói mắt.
Giang Ninh Phiến ngồi trên sân cỏ, giọt nước trên tóc rơi vào trong mắt.