Giang Ninh Phiến muốn đạp chết anh.
“Được rồi.” Hạng Chí Viễn thu lại nụ cười không đàng hoàng, không đùa cợt nữa. Anh thả tay áo của mình xuống và nói với giọng từ tính: “Chút thương tích ấy không cần phải xử lý, vết thương nặng hơn thế, tôi còn chịu được.”
Một vết trầy da nho nhỏ, thật sự không đáng nhắc tới.
Nghe thấy thế, trong lòng Giang Ninh Phiến không khỏi rung động một cái.
Cô đã từng chứng kiến khả năng nhịn đau của anh rồi, cầm gậy đánh anh mà anh cũng chẳng thèm hừ một tiếng nữa.
“Vì sao anh cử nhất định phải đi con đường này chứ?” Giang Ninh Phiến hỏi, giọng điệu rất
nhę.
“Vậy sao em cứ nhất quyết đi làm y tá?” Hạng Chí Viễn hỏi lại.
Giọng nói của anh rất trầm, rất thấp.
Lộ ra một tia cô đơn.
Giang Ninh Phiến không để ý tới câu hỏi của anh mà tiếp tục hỏi: “Là do bất đắc dĩ sao?”
Tiếng nói của cô rất nhẹ.
“Em thì sao, em cũng là bất đắc dĩ à?”
Hạng Chí Viễn lại dùng lời của cô trả lại cho cô một lần nữa. Anh nhìn cô, con người hiện ra vẻ thâm sâu khó lường.
Loại ánh mắt này… Cứ như không phải đang hỏi vì sao cô lại làm y tá, mà là đang hỏi vì sao lại đi nằm vùng?
“Không muốn trả lời thì thôi vậy.”
Giang Ninh Phiến không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ, cô quay đầu lảng tránh ánh mắt của anh, hai tay cô chống lên mặt đất, hai chân mảnh khảnh đong đưa trong làn nước…
“Em muốn biết câu trả lời của tôi thì có gì khó” Hồi lâu sau, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của Hạng Chí Viễn vang lên bên tai cô: “Ba nuôi giúp tôi báo thù, vậy tôi sẽ trả cả cái mạng này cho ông ấy.”
Giọng nói của anh rất lạnh lẽo.
Giang Ninh Phiến nghe thấy mà lòng rung động một trận, cô đã nghe anh nói về người ba nuôi này một lần rồi.
Chỉ vì muốn báo thù, anh đã nhào cả vào, hoàn toàn nhuộm đen bản thân mình…
Giang Ninh Phiến lẳng lặng mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh. Không còn vẻ tùy tiện như ngày thường, khuôn mặt anh nhuộm đẫmvẻ cô đơn vô cùng tận, quạnh quẽ đến mức làm cho người ta đau lòng…
Cơn sóng ẩn sâu trong cơ thể cô lại bắt đầu dâng trào mãnh liệt.
Cô phát hiện rằng mình không thể phớt lờ một Hạng Chí Viễn như vậy…
Giống như một con dã thú bị thương, ánh mắt cô độc, tuyệt vọng mà chờ đợi miệng vết thương tự nhiên khép lại. Thật sự… sẽ làm cho người ta động lòng.
“Hạng Chí Viễn, nếu anh có thể thoát ra khỏi Địa Ngục Thiên thì tốt rồi.”
Cô nói có chút vội vàng, nhưng còn chưa nói hết câu thì đã bị Hạng Chí Viễn cắt ngang.
“Không được, chuyện gì tôi cũng có thể làm được, chỉ có chuyện này là không.” Giọng nói của Hạng Chí Viễn rất trầm, một đôi đồng tử không có chút ánh sáng nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt còn rất nghiêm túc: “Tôi không thể rời khỏi Địa Ngục Thiên, cũng không thể thoát ra khỏi nhà họ Hạng.”
Bởi vì anh đã bán mạng cho ba nuôi rồi, đời này anh chỉ có thể đi trên con đường này đến cuối đời.
Giang Ninh Phiến bị một câu của anh làm cho nghẹn họng, cũng không thể mở miệng nói câu thứ hai được nữa.
Anh nói, anh không thể rời khỏi Địa Ngục Thiên.
Anh vĩnh viễn đều là huyền thoại khu vực màu xám khắp Đông Nam Á, mại dâm, ma túy, cờ bạc, súng ống đạn dược, không gì là không dính vào.
Thật ra đáp án như vậy cũng ở trong dự kiến của cô…
Nhưng vì sao lòng cô lại loáng thoáng co rút đau đớn.
Hai người sóng vai ngồi bên bể tắm, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình.
“Tiêm Tiêm, cho dù không thể nhận nhẫn, nhưng sinh nhật của tôi, cho tôi một cái ôm nhé.” Đột nhiên Hạng Chí Viễn nắm lấy bàn tay cô, giọng nói có chút yếu ớt.
Anh đang chờ đợi.
Vào những giây phút cuối cùng của ngày sinh nhật, anh chỉ cần một cái ôm thôi.
Giang Ninh Phiến cảm thấy mình như bị trúng tà vậy, cô thật sự xoay người lại về phía anh, đầu kề bên lồng ngực anh, hai tay khoác lên bờ lưng vững chắc…
Đại khái đây cô chỉ có thể đáp lại anh thế này.
Một cái ôm đơn giản.
Ngoài ra cô không thể cho anh thứ gì khác.
“Tiêm Tiêm.” Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn ôm chặt lấy cô, gắt gao mà ôm, như là hận không thể khảm cô vào thân thể mình. Anh dùng giọng khàn khàn khêu gợi nhất nói: “Lại làm một lần nữa đi, vừa rồi bên hồ đã lăn lộn nhiều lần như vậy rồi!”