Cô ta mới vừa đi thì Cô Minh Thành chạy từ bên ngoài vào, sau đó cúi đầu với bọn họ, vẻ mặt vô cùng trầm trọng mà: “Cậu Hạng, đã bắt được người rồi.”
Bắt được người rồi?
Giang Ninh Phiến liếc nhìn bọn họ.
“Tôi ra đằng sau một chút.”
Hạng Chí Viễn ôm chầm lấy Giang Ninh Phiến, mạnh mẽ hôn lên môi cô một cái, cứ như thể không nỡ rời đi dù chỉ là một giây vậy.
Giang Ninh Phiến gật đầu.
Đằng sau mà Hạng Chí Viễn nói đến chính là căn biệt thự ở đằng sau, nhà họ Hạng có hơn mười căn biệt thự lớn.
Hạng Chí Viễn nhấc đôi chân dài lên đi về phía trước, lúc đi xuyên qua cửa lớn, Mục Thanh Linh mặc đồ y tá vừa đúng lúc đi lướt qua.
“Cậu Hạng.” Mục Thanh Linh chủ động chào hỏi, trên mặt hiện ra vẻ kính sợ.
Hơi thở trên người Hàng Chí Viễn thật sự quá bá đạo và mạnh mẽ, khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.
Hạng Chí Viễn lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta một cái, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Dường như là nghĩ đến điều gì, Hạng Chí Viễn quay đầu nhìn về phía Giang Ninh Phiến: “Giữ người phụ nữ này lại.”
“Vì sao?”
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên.
Cô mới không cần để Mục Thanh Linh ở lại cạnh mình, nhìn thôi là đã thấy ghét rồi.
“Làm con tin.”
“Con tin?”
“Nếu em lại dùng cách tổn thương thân thể của mình, không cho tôi chạm vào em, vậy tôi sẽ lập tức vạch mấy đạo trên mặt người phụ nữ này.”
Hạng Chí Viễn nở nụ cười mê người, ánh mắt anh nhìn về phía Mục Thanh Linh cứ như đang nhìn một con dê con đang đợi bị làm thịt vậy.
Mục Thanh Linh khiếp sợ đến mức mặt tím thành màu gan heo.
Hạng Chí Viễn uy hiếp xong thì rời khỏi biệt thự.
Giang Ninh Phiến đi về phía nhà ăn, bỏ xa đám người giúp việc và đàn em kia, một mình ngồi trước bàn ăn hưởng thụ bữa sáng.
Mục Thanh Linh đi đến với sắc mặt cực kỳ kém.
“Xem ra cô sắp bị hủy dung rồi.” Giang Ninh Phiến nhìn cô ta rồi nói, không hù chết cô ta thì không bỏ qua.
Hạng Chí Viễn đã đánh giá cao tình bạn của hai người bọn họ.
Mục Thanh Linh tức giận hết mức: “Giang Ninh Phiến, cô…”
“Nói chuyện cho cẩn thận, khắp nơi trong nhà họ Hạng đều là camera giám sát đấy.” Giang Ninh Phiến lấy một ly sữa bò uống, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở cô ta.
“Đúng là sống cuộc sống của bà chủ nhà giàu.”
Mục Thanh Linh nhìn thấy bữa sáng phong phú bày đầy bàn thì nở nụ cười
châm chọc.
“Không muốn bị hủy dung thì nói vào điểm chính đi.”
Đi theo bên cạnh Hạng Chí Viễn lâu rồi, Giang Ninh Phiến cũng học được cách uy hiếp.
“Cô…”
Mục Thanh Linh đi đến bên cạnh bàn ăn của cô rồi ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “An Vũ Dương muốn tôi tới, nói rằng bây giờ cô đang rơi vào trạng thái mâu thuẫn giữa thiện và ác, muốn tôi hỗ trợ cô hoàn thành nhiệm vụ.”
Về phần An Vũ Dương muốn cô ta hỏi Giang Ninh Phiến là lúc trước đã lừa gạt Hạng Chí Viễn thế nào, có bị thương hay không, cô ta còn lâu mới chuyển lời.
Mâu thuẫn giữa thiện và ác.
Bốn chữ thật sâu sắc.
Không ai dạy cô, khi một người bị vây ở biên giới giữa cái thiện và cái ác, người đó nên làm thế nào.
“Nhiêu đó thôi à?” Giang Ninh Phiến lạnh nhạt hỏi.
Quả nhiên, trong mắt An Vũ Dương chỉ có nhiệm vụ thôi.
“Đúng vậy.” Mục Thanh Linh trợn mắt nói dối.
“Trở về nói với anh ta, tôi không còn dây mơ rễ má gì với anh ta nữa.” Giang Ninh Phiến nhỏ giọng lạnh lùng nói.
An Vũ Dương cứu cô nên bị thương khắp người.
Cô cũng vì cứu anh ta mà không thể không quay về làm vật độc chiếm của Hạng Chí Viễn một lần nữa, hai người đã huề nhau.
“Cô thế này là bị ngủ đến mức sinh ra tình cảm rồi hả?” Mục Thanh Linh châm chọc. Bỗng nhiên cô ta nghĩ đến một sự kiện khác: “Đúng rồi, hai thành viên mà An Vũ Dương phái đi nằm vùng dưới tay Hạng Chí Viễn đã mất tích.”
Đã nói là cô không muốn quan tâm đến bất kỳ chuyện gì của tổ chức AN nữa.
Giang Ninh Phiến bắt đầu ăn bánh nướng áp chảo, dao nĩa vừa mới cắt ra một miếng, định cho vào trong miệng. Đột nhiên cô nhớ lại vẻ mặt trầm trọng vừa rồi kia của Minh Thành…
Minh Thành nói cái gì mà bắt được người rồi.
Hai thành viên của tổ chức AN cũng mất tích đúng lúc này.
Có trùng hợp như vậy không?
Chẳng lẽ…
“Keng…”