CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ

 

Giang Ninh Phiến bình tĩnh lại, tiến về trước với gương mặt vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng.

Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn về phía An Vũ Dương, lại nhìn Giang Ninh Phiến tiến lên phía trước không nói gì, trong mắt thoáng tia âm u.

An Vũ Dương bước từng bước sang bên này, ôm một đóa Gypsophila trắng trong lòng.

Mưa phùn lất phất trong gió.

Mang theo mùi hương thảo dược nhàn nhạt.

Đó là hương vị thuộc về An Vũ Dương.

“Biết anh ta không?”

Hạng Chí Viễn cầm ô đuổi theo Giang Ninh Phiến, giọng chợt trở nên u ám.

Nghe vậy, ngón tay Giang Ninh Phiến hơi run, giống như mới thấy An Vũ Dương, ngước mắt lên, thờ ơnói: “Hình như hơi quen mắt.”

“Không biết?” Hạng Chí Viễn nhìn An Vũ Dương, lại rũ mắt nhìn gương mặt sạch sẽ của cô.

“Không biết.”

Giang Ninh Phiến lắc đầu.

Hạng Chí Viễn nhìn cô thật chăm chủ, dường như đang thăm dò gì đó, cuối cùng hạ thấp giọng nói: “Anh ta là người mù đã từng bán thuốc cho em.”

“Vậy sao? Chẳng trách trông hơi quen.”

Giang Ninh Phiến thờ ơ nói, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, không để biểu cảm mình lộ ra chút tin tức nào.

Rõ ràng An Vũ Dương nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.

Nhưng anh ta vẫn bình tĩnh đi về trước, không quay đầu lại, đi qua cạnh Giang Ninh Phiến và Hạng Chí Viễn.

Dường như cuộc gặp gỡ thế kỷ.

Lúc lướt qua nhau, một bông gypsophila rơi xuống từ đóa hoa trong lòng An Vũ Dương…

Nhẹ nhàng rơi trên mặt đất ẩm ướt.

Nhuộm lên màu sắc trắng thuần.

Giang Ninh Phiến rũ mắt nhìn sang…

Trong nghĩa trang còn có một phần của ba, chị, anh rể cô, trong mộ chôn quần áo và di vật của họ.

Mỗi lần An Vũ Dương đến nghĩa trang thăm người thân cô đều mang gypsophila đến, lần nào cũng vậy.

Cô từng hỏi anh ta, vì sao lại tặng gypsophila? An Vũ Dương vẫn luôn cười thờ ơ chứ không đáp.

“Ồ, đây chẳng phải tên mù kia sao?” Cô Minh Thành đứng trước mặt đám đàn em, vừa thấy An Vũ Dương đã xông về trước: “Vết thương của anh cũng khỏi nhanh thật, hôm đó chạy cũng rất nhanh!”

“Lại là các người”

An Vũ Dương nhận ra giọng của anh ta dừng bước rồi lại đi về trước.

“Gan anh lớn thật, ông đây chưa cho mà anh dám đi?” Cô Minh Thành hung hăng gào lên, nắm chặt caravat của An Vũ Dương, hung dữ đẩy anh ta.

Bó hoa gypsophila rơi xuống đất.

An Vũ Dương suýt đứng không vững bước chân loạng choạng.

“Cậu chủ, không sao chứ?” Lái xe vội đỡ An Vũ Thành, lo lắng hỏi.

“Không sao.”

An Vũ Dương lắc đầu.

“Ồ, còn là một cậu chủ ư? Cô Minh Thành cười giễu cợt, đến trước mặt An Vũ Dương, dùng sức vỗ lên ngực anh ta: “Chẳng phải hôm đó anh nói quen biết chị Phiến của chúng tôi sao? Không phải muốn dẫn chúng tôi đi tìm sao? Gan chó anh không nhỏ, dám chạy!”

An Vũ Dương bị anh ta đánh liên tục lùi về sau, giơ tay che ngực mình, lộ ra vẻ đau đớn: “Tôi không nói vậy, các người sẽ đánh chết tôi, tôi không chạy thì phải chờ chết”

“Ồ, đạo lý của anh thật nhiều.” Cô Minh Thành đá anh ta một cái.

An Vũ Dương đau đớn khom người.

Nắm đấm của Cô Minh Thành thừa dịp xông đến chỗ anh ta.

Lưng chợt bị đánh: “Còn dám nói lý với anh Thành tôi! Tôi cho anh nói! Cho anh nói! Tôi cho anh nói này!”

“Sao các người làm vậy… cậu chủ, cậu chủ…”

Lái xe bên cạnh vội vứt ở đi, cầm điện thoại định báo cảnh sát.

Một tên đàn em xông qua, lập tức đánh tài xế ngã xuống.

Giang Ninh Phiến thấy An Vũ Dương bị Cô Minh Thành đánh, chắc vết thương trên người anh ta chưa khỏi hẳn.

Sao chịu đựng được.

Hạng Chí Viễn cầm ô cho cô, lạnh lùng quan sát.

Anh không ngăn Cô Minh Thành, thường xuyên quan sát sắc mặt Giang Ninh Phiến, ánh mắt sâu thẳm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi