Giang Ninh Phiến không ngồi vào, cô duỗi tay lấy chìa khoá xe từ trong tay anh, nhìn về phía anh tay bị thương của anh trầm giọng nói: “Để tôi lái xe.”
“Được thôi.”
Hạng Chí Viễn không để ý mà ngồi vào chiếc xe thể thao.
Đây là một chiếc xe thể thao hàng đầu màu trắng, vẻ ngoài cực ngầu và hiệu năng tuyệt vời.
Việc đầu tiên Hạng Chí Viễn làm là mở mui xe ra, dựa một tay vào cửa xe ngầu đét, đảo mắt qua nhìn chăm chú vào Giang Ninh Phiến.
Giang Ninh Phiến thắt dây an toàn, giẫm chân ga, xe thể thao chạy như bay ra ngoài.
Cô lái xe không nhanh bằng Hạng Chí Viễn, cô đã quen với việc lái xe bình ổn, vì thế mãi bốn tiếng sau cô mới lái xe đến được cửa biển…
“Tôi vẫn tương đối đánh giá cao kỹ thuật lái xe ngày đó của em hơn.”
Hạng Chí Viễn nhìn chăm chú vào sườn mặt Giang Ninh Phiến, cất giọng từ tính.
“Muốn thử xem không?”
Nghe vậy, Giang Ninh Phiển bèn liếc mắt nhìn tình hình giao thông một phen, cửa biển đang trong quá trình khai phá, không có nhiều người, xe chạy trên đường càng ít hơn, là một đoạn đường thích hợp để đua xe.
Vừa nói, mắt Giang Ninh Phiến vừa nổi lên vẻ mạo hiểm, đột nhiên vặn mạnh tay lái, quay chiếc xe thể thao với một cú drift đẹp mắt, lái ra, rồi lại lướt… lặp lại như thế.
Hạng Chí Viễn nhìn cô cầm lái quyết đoán, nở nụ cười, tươi cười mị hoặc vô cùng: “Ít có cô gái nào dám lái xe giống như em.”
“Nói đi, còn muốn nhìn tôi làm gì nữa?”
Giang Ninh Phiến nhìn về phía anh, mỉm cười đặt câu hỏi, nụ cười nhợt nhạt treo trên khuôn mặt bé bằng bàn tay.
“Sao nói cứ như đang thành toàn di nguyện cuối cùng của tôi vậy nhỉ” Hạng Chí Viễn nhún vai, duỗi tay nâng cằm cô, con người nhìn sâu vào mắt cô: “Tôi còn muốn đè em trên xe.”
Giang Ninh Phiến sửng sốt, sau đó cởi bỏ đai an toàn, không chút do dự hôn lên môi anh.
Hạng Chí Viễn lập tức hoá thành đầu gỗ.
Giang Ninh Phiên dùng hết khả năng hôn môi anh, đầu lưỡi tinh tế phác hoạ hình dáng đôi môi, nỗ lực khiêu khích dục vọng của anh, một bàn tay đóng mui xe lại, tay kia vuốt ve ngực anh.
Hạng Chí Viễn ngây ra như phỗng, không phản ứng lại chút nào, cơ thể cứ thế cứng đờ lại, để mặc cho cô khiêu khích.
Bàn tay trắng nõn của Giang Ninh Phiến cởi nút áo trước ngực anh, mờ ám luồn vào trong ngực.
Đầu ngón tay ôn nhu mơn trớn.
Sờ lên hình xăm trước ngực anh, màu sắc sâu nặng như vậy, từng nét bút phác hoạ ra hình dáng mang tên cô, đầu ngón tay cô cảm nhận được xúc cảm ấy…
Loại xúc cảm khiến cô đau lòng.
“Chờ đã.” Rốt cuộc Hạng Chí Viễn cũng phản ứng lại, bắt lấy bàn tay nhỏ đang châm ngòi thổi gió trước ngực, đôi mắt nhuốm màu dục vọng lại đang nỗ lực kiềm chế, giọng nói trở nên khàn khàn: “Đi về nhà cũ, em biết tôi đã nghĩ về nó rất lâu rồi mà.”
Anh muốn làm việc này trong căn phòng tường đỏ, nơi bọn họ gặp nhau lần đầu.
Thật không hiểu vì đâu mà anh lại có chấp niệm lớn như vậy, việc này cũng phải chọn địa điểm.
“Được, hôm nay anh muốn làm gì tôi cũng đều đồng ý với anh.”
Giang Ninh Phiến hơi mỉm cười, thắt lại dây an toàn, nhấn chân ga, xe lao như bay về phía trước.
Xe lái qua ngã ba đường.
Cái thùng rác mang màu cổ điển vẫn còn ở đó, không có gì thay đổi cả.
Giang Ninh Phiến không hề giảm bớt tốc độ, tầm mắt chỉ kịp xẹt qua một cái.
Vội vàng chạy qua.
Ném cái địa điểm kia ra sau đầu, càng ngày càng xa, càng ngày càng xa…
Giang Ninh Phiển chạy đến bờ biển, trên biển đang có những con thuyền đánh cá kéo còi hơi hoạt động, nước biển xám xịt dao động, bao trùm lên tất cả những sự bất ổn…
“Kit.
Cô còn chưa dừng hẳn xe, Hạng Chí Viễn đã đột nhiên mở cửa xe lao xuống.
Chưa đến hai giây, cửa xe Giang Ninh Phiến bên này cũng bị mở ra, cô bị Hạng Chí Viễn cậy mạnh lôi ra khỏi xe.