CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ

 

Cô Minh Thành thầm nghĩ vậy.

“Nếu như kẻ nào lớn gan, dám động vào một sợi tóc của người phụ nữ của tôi trong quá trình tìm kiếm, tôi sẽ khiến kẻ đó phải hối hận vì đã sống trên cõi đời này.”

Bàn tay Hạng Chí Viễn chợt dùng sức, bổ một chưởng về phía tay vịn.

Đầu lâu màu đen bị chém gãy, rơi xuống, lăn đến bên chân Cô Minh Thành.

Máu tươi đỏ thẫm chảy xuống từ kẽ hở trên miếng băng vải quẩn ở tay Hạng Chí Viễn…

“Vâng thưa cậu dạng, tôi sẽ lập tức dán tin này lên trên đường, sẽ không chậm trễ một giây nào.”

Cô Minh Thành cúi đầu nhìn đầu lâu có gương mặt dữ tợn bên chân mình, giọng xung run rẩy.

“Phá hủy bệnh viện đầu tiên.”

Giọng nói lạnh lẽo của Hạng Chí Viễn ra lệnh.

“Vâng thưa cậu Hạng”

Cô Minh Thành tiếp tục đáp lời. Anh ta cũng không có can đảm nói lên ý kiến của mình, bây giờ Hạng Chí Viễn còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

“Cút hết xuống cho tôi!”

Hạng Chí Viễn lạnh lùng lên tiếng.

Tất cả mọi người đều lui hết ra khỏi sảnh lớn.

Trừ ba người bị treo giữa không trung. Mục Thanh Linh đang liều mạng nhổ miếng vải trong miệng ra ngoài, trên gương mặt ngọt ngào căng thẳng tủa đầy mồ hôi.

Hạng Chí Viễn cao cao tại thượng ngồi đó, nâng tay mình lên, ánh mắt lạnh như băng.

Tay bị quấn vải thưa.

Máu tươi chảy xuống kẽ tay anh, đỏ chói mắt.

“Tiêm Tiêm, nếu như em không xuất hiện trong buổi lễ đính hôn của tôi, tôi sẽ phá hủy tất cả của em.”

Hạng Chí Viễn lẩm nhà lẩm nhẩm.

Ánh mắt còn u ám hơn cả đầu lâu.

“Phì…”

Mục Thanh Linh cố gắng khạc mảnh vải trong miệng ra, không để ý tới nước miếng dính ở khóe miệng, la lớn lên: “Cậu Hang, cầu xin anh đừng làm tổn thương tôi. Ninh Phiến… Ninh Phiến có lời muốn tôi truyền đạt lại cho anh.”

Thời gian ngừng lại.

Nghe vậy, Hạng Chí Viễn chợt siết chặt nắm đấm, đôi mắt âm trầm ngẩng lên nhìn cô ta, phun ra một chữ từ kẽ răng: “Nói.”

“Tôi có thể xuống rồi nói sau không?”

Miệng Mục Thanh Linh bị vải nhét quá lâu, ngay cả nói chuyện cũng run run.

Vẻ mặt Hạng Chí Viễn phiền não, từ chối cho ý kiến.

Trong phòng ngủ xa hoa xinh đẹp, cửa tủ quần áo bị mở ra đồng loạt.

Ánh đèn đưa vào bên trong tủ quần áo chiếu lên từng bộ quần áo hàng hiệu, chiếu ra ánh sáng xa xỉ.

Hạng Chí Viễn mặc áo choàng tắm màu đen đứng trước tủ quần áo, bàn tay bị thương xốc từng món nữ trang đưa lên mũi ngửi.

Ngửi được mùi hương thuộc về Giang Ninh Phiến, anh liền ném quần áo lên trên đất.

Trên sàn nhà tụ lại một núi quần áo nhỏ.

Hạng Chí Viễn đi tới trước giường, cần chăn trên giường lên đặt trước mũi ngửi, phía trên tràn ngập mùi thoang thoảng của Giang Ninh Phiến. Không lúc nào anh không ngửi thấy…

Giống như anh túc, ngửi rồi sẽ nghiện.

Mà anh giống như một kẻ nghiện thuốc phiện, đã không cai được mùi thơm trên người cô…

Sau khi ngừng một lúc, cơn nghiện ma túy của anh sẽ phát tác, anh sẽ rơi vào điên cuồng.

Hạng Chí Viễn nhắm mắt lại, chôn gương mặt yêu dã vào trong chăn mềm mại, hít thở sâu, giống như đang hít ma túy, ngửi hít điên cuồng, hấp thụ mùi thơm này.

Lông mi anh run lên nhè nhẹ.

Năm ngón tay túm chặt lấy chăn.

Cuối cùng anh cũng ngửi đủ rồi.

Hạng Chí Viễn vứt chân xuống núi nhỏ quần áo chất đầy kia, cầm chai rượu nồng độ cao bên cạnh lên, lấy tay mở ra.

“Cậu Hạng.”

Mục Thanh Linh đứng ở cửa, khiếp sợ yếu ớt nhìn anh.

Trên tay cô ta bưng một chén cháo, chỗ cổ tay bị xích kim loại siết ra dấu vết rõ ràng.

Ngay cả mắt Hạng Chí Viễn cũng không thèm nhấc lên một chút, mặt không chút thay đổi đảo chai rượu lại, vẩy lên trên chăn.

Vẩy qua vẩy lại.

Cho đến khi chai rượu trống rỗng, rượu bị vẩy hết lên trên chăn.

“Cậu Hạng, anh đang làm gì vậy?” Mục Thanh Linh rụt rè hỏi, không thể hiểu được mà nhìn gương mặt u ám của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi