CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ

 

Sau khi cô Giang đi rồi, cậu dạng không hề ăn uống, đến “ham muốn” của đàn ông cũng giảm, không ngờ nhìn thấy một đám phụ nữ chân dài miên man vậy mà không động lòng…

Hơn nữa cô Giang đi rồi, tính cách cậu dạng còn tệ hơn trước kia, càng nóng nảy tàn nhẫn hơn…

Hạng Chí Viễn ngồi ở trên sô pha, dùng ống tay áo để che mũi lại.

Mùi hương nước hoa nồng nặc trên người đám phụ nữ kia đúng là tục tĩu không chịu nổi.

Đã lâu lắm rồi anh không được ngửi thấy mùi hương trên người Giang Ninh Phiến…

Không có chút mùi hương nào.

“Cậu Hạng” Cô Minh Thành vội vã ôm đồng hồ sơ chạy tới, thở hồng hộc quỳ rạp xuống trước mặt Hạng Chí Viễn: “Tôi đã tìm được hồ sơ của chị Phiến, có điều rất là kỳ lạ.”

Ánh mắt Hạng Chí Viễn trở nên sắc bén hơn.

Hạng Chí Viễn vươn ngón tay thon dài cầm một xấp hồ sơ, tùy ý mở ra.

Cô Minh Thành há miệng thở hổn hển, tiếp tục nói: “Không điều tra thì không biết, từ nhỏ đến lớn chỉ cần là trường học mà chị Phiến từng học đều bị đóng cửa, xây lại tòa nhà mới, không còn hồ sơ về một học sinh nào, đến bộ giáo dục cũng không điều tra ra.”

Nét mặt Hạng Chí Viễn vẫn không hề thay đổi, không ngạc nhiên một chút nào.

Chỉ là sâu trong đôi mắt anh dần phủ kín đầy sương mù.

Ngón tay anh lật một trang giấy, mặt giấy sạch sẽ, thông tin ít ỏi, giống lý lịch của một cô gái rất bình thường.

“Cậu Hạng, cậu không cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ sao? Sao lại trùng hợp như vậy, chị Phiến học trường nào thì trường đó đều đóng cửa, không tìm thấy một bạn học nào.” Trái ngược với sự bình tĩnh của Hạng Chí Viễn, Cô Minh Thành lại cảm thấy cực kỳ nghi ngờ: “Có phải chị Phiến quá bí ẩn không, giống như lần trước, chị ấy còn gọi một cuộc điện thoại ra ngoài, chẳng lẽ…”

“Chát..”

Hạng Chí Viễn vung tay lên tát xuống, ánh mắt lạnh lẽo.

Cô Minh Thành bị cái tát này đẩy tất cả lời muốn nói xuống bụng, mặt nhẫn trên tay Hạng Chí Viễn đã hung tàn để lại một vệt máu trên mặt anh ta.

“Cậu dám nghi ngờ người phụ nữ của tôi?” Hạng Chí Viễn ở trên cao lạnh lùng nhìn chằm chằm xuống anh ta.

Khí thế như trời với đất.

Trên người tỏa ra sát khí.

“Cô Minh Thành không dám”

Cô Minh Thành lập tức sợ hãi.

“Cút!”

Hạng Chí Viễn giơ chân đá anh ta, khuôn mặt lẳng lơ lạnh lẽo như yêu ma, bàn tay vo nát tập hồ sơ thành một cục…

Vì siết chặt nên đầu ngón tay dần trắng bệch, trên mu bàn tay hiện lên gân xanh.

Anh mím môi, vẻ mặt âm trầm lạnh nhạt, chỉ có chữ “Tiêm” trên ngực như ẩn như hiện, dưới ánh mặt trời màu sắc càng thêm thâm trầm.

“Cậu Hạng, bên ngoài có người dẫn theo một người mù đến tìm cậu.”

Một tên đàn em vội vàng chạy vào báo cáo.

“Mù cái tên mắt chó nhà cậu! Bây giờ cậu dạng còn phải gặp người mù nữa à?” Cô Minh Thành lập tức trút hết toàn bộ cơn tức lên trên người tên đàn em này.

“Anh Thành, nhưng mà… Nhưng mà cái người mù kia gọi vào số cá nhân của cậu Hạng.” Tên đàn em lén nhìn về phía Hạng Chí Viễn: “Còn nói cậu dạng đang tìm anh ta, cậu muốn gặp anh ta.”

Hạng Chí Viễn ngồi ở trên sô pha, bàn tay đang xé nát một tờ giấy.

Số điện thoại.

Người mù.

Người anh đang tìm…

Hạng Chí Viễn đột nhiên ngẩng đầu lạnh lùng liếc nhìn con ma nơ canh đã bị cắn nát bấy trên thảm cỏ, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo: “Dẫn anh ta đến đây!”

Cô Minh Thành đang muốn dạy bảo gã đàn em, nghe vậy thì rất là sửng sốt.

Rất nhanh, đảm đàn em áp tải một người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu đi tới.

Hạng Chí Viễn hé mắt lạnh lùng nhìn sang.

Một khuôn mặt hào hoa phong nhã, nhưng đôi mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước, dù bị người ta trói chặt tay nhưng lại không hề có vẻ sợ hãi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh ôn hòa.

Tên mù chết bằm An Vũ Dương.

Anh ta cho rằng đây là nhà của anh ta sao ?

Trong lòng Giang Ninh Phiến luôn mơ tưởng về người đàn ông này… Đột nhiên Hạng Chí Viễn hiểu rõ mọi chuyện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi