Giang Ninh Phiến không thể nói tiếp, cô không biết rốt cuộc Hạng Chí Viễn đã làm gì với Mục Thanh Linh.
Thủ đoạn của Hạng Chí Viễn nhiều vô kể.
Nghe vậy, An Vũ Dương hiểu ra ngay lập tức, vẻ mặt anh ta lại càng trở nên trắng bệch, cố nhịn đau cởi bộ vest trên người mình ra, động tác miễn cưỡng phủ lên người của Mục Thanh Linh.
Tay của An Vũ Dương chạm vào mặt của Mục Thanh Linh, cởi bỏ lớp vải đen bịt mắt cô ta xuống: “Mục Thanh Linh, chúng ta đi.”
Mục Thanh Linh sợ hãi đến mức cả người không ngừng run rẩy.
An Vũ Dương đỡ cô ta đứng dậy, Mục Thanh Linh nhìn mặt An Vũ Dương một cách sợ hãi, ánh mắt từ từ trở lại bình thường.
“An Vũ Dương…An Vũ Dương…”
Mục Thanh Linh tủi thân nhào vào lòng An Vũ Dương, ôm lấy anh ta mà gào khóc: “An Vũ Dương…Hạng Chí Viễn chính là ác quỷ, anh ta chính là ác quỷ, vốn dĩ anh ta không phải người…”
Ác quỷ.
Trong mắt của rất nhiều người, Hạng Chí Viễn chính là ác quỷ.
Gianh Ninh Phiến nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương trên tay mình, ánh mắt xót xa. Tên ác ma này đã quỳ xuống trước mặt cô xin cho anh một gia đình…
Nhưng cô không thể.
Hiện tại, tất cả đều đã kết thúc.
“Không sao nữa rồi, chúng ta đi.” An Vũ Dương Vỗ nhẹ vào lưng Mục Thanh Linh an ủi cô ta.
Mục Thanh Linh lại càng ôm anh ta chặt hơn.
Trong lòng An Vũ Dương muốn kháng cự và thoát khỏi, Mục Thanh Linh lại ấm ức mà òa khóc.
An Vũ Dương không còn cách nào khác chỉ có thể để cô ta ôm mình, chậm rãi quay đầu nhìn về phía của Gianh Ninh Phiến. Giờ phút này, anh ta cảm thấy hận bản thân mình vì là một tên mù, anh ta rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của Giang Ninh Phiến.
“Đi thôi, tôi đưa hai người đến chỗ quân đội.”
Giang Ninh Phiến thu tầm mắt khỏi chiếc nhẫn, bình tĩnh lại rồi nói, bước lên trước đỡ Mục Thanh Linh.
Bọn họ đều là người bị thương.
Cô phải đưa bọn họ rời đi một cách an toàn.
Mục Thanh Linh hung hăng gạt tay cô ra, ôm chặt lấy An Vũ Dương không buông tay.
Giang Ninh Phiến bất lực, chỉ có thể một mình tiến lên phía trước.
“An Vũ Dương, chúng ta đi”
Mục Thanh Linh nghẹn ngào nói, gần như dính chặt lấy người đang bị thương là An Vũ Dương, đi theo Giang Ninh Phiến tiến về phía trước.
Hành lang khách sạn Đế Quốc.
Ánh đèn nhấp nháy, nhảy nhót theo tiết tấu căng thẳng.
Gianh Ninh Phiến đi phía trước, đi đến thang máy và nhấn nút mở cửa.
“Phụt.”
Đèn ở hành lang đột ngột tắt, bóng tối bao trùm.
Tối đen như mực.
Chỉ có mũi tên ở thang máy đang nhấp nháy.
“Bịch bịch.”
Có tiếng bước chân nhẹ vang lên ở hành lang, từ xa lại gần.
Có người.
“Hai người đi trước đi!”
Khoảnh khắc của thang máy mở ra, Giang Ninh Phiến ngay lập tức đẩy An Vũ Dương và Mục Thanh Linh vào trong, nắm chặt súng không hề do dự mà bắn về phía có tiếng bước chân.
“Pång.”
Chỉ có một phát súng được bắn ra.
Một cánh tay mạnh mẽ bất ngờ vụt qua đập mạnh vào cổ tay cô.
Giang Ninh Phiến bị đau, khẩu súng trên tay rơi xuống đất.
Không có vũ khí.
Chỉ có bàn tay không ra trận.
Trong bóng tối, Giang Ninh Phiến không nhìn thấy gì, chỉ có thể mơ hồ xác nhận vị trí của đối phương bằng tiếng thở và tiếng gió từ mép áo.
Một chân cô quét qua, đối phương nhanh nhẹn né tránh.
Gianh Ninh Phiến cứng rắn quét trên mặt đất.
Một cơn gió lướt qua phía trước cô, Gianh Ninh Phiến mềm mại lùi lại phía sau một bước, né tránh một đòn của đối phương.
Hai người âm thầm chiến đấu trong bóng tối.
Giang Ninh Phiến có thể cảm nhận được đối phương mạnh mẽ nhanh nhẹn hơn cô, Hạng Chí Viễn có rất nhiều đàn em là cao thủ, mà gần một năm nay cô đã không tập luyện tử tế.
Người như thế này mà đuổi theo An Vũ Dương hai người bọn họ thì chắc chắn không thể thoát được.
Giang Ninh Phiến chỉ có thể gắng gượng, liếc mắt nhìn con số giảm dần ở thang máy, sau đó
lùi lại một bước, lại tiếp tục né tránh đòn tấn công của đối phương.