CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ

 

Anh biết.

Anh vẫn luôn biết rõ, vậy tại sao…

“Có phải muốn hỏi tôi rằng, đã sớm biết vậy tại sao lại không sớm xử lý em.” Hạng Chí Viễn thay cô hỏi những nghi ngờ trong lòng cô rồi lại tự mình trả lời: “Bởi vì tôi không nỡ.”

Từng chữ từng chữ.

Vô cùng kiên định.

Giang Ninh Phiến giống như bị người khác đột nhiên dùng dao đục khoét, đau đớn đến nỗi cô muốn có mình lại.

Trái tim rất đau.

Cô cảm thấy trái tim mình giống như bị người ta nắm trong tay, nắm vô cùng chặt, không để cho nó đập, là cảm giác đau đớn đến nghẹt thở…

Hạng Chí Viễn yên lặng nhìn chằm chằm vào nước mắt của cô. Bỗng nhiên anh phá lên cười, cười rất to: “Đm người phụ nữ mà tôi tìm suốt mười năm lại là người của An Vũ Dương, nằm vùng điều tra tội…Em nghĩ rằng tôi không muốn xử lý em sao? Tôi không nỡ, đm tôi không nỡ động tay với em một chút nào!”

Nói đến cuối, Hạng Chí Viễn hét lên một cách điên cuồng.

Cuối cùng vẫn là hận.

“Đừng nói nữa.”

Giang Ninh Phiến không dám nghe tiếp, giọng nói khàn khàn muốn ngắt lời anh.

“Em bỏ bữa tôi lo em sẽ đói. Buổi tối em nằm mơ thấy ác mộng không muốn đắp chăn, tôi thức trắng cả đêm để trông cho em. Em đụng chạm, mâu thuẫn tôi đều đau lòng muốn chết. Tôi xử lý em như thế nào đây? Em bảo tôi phải làm thế nào?”

“Em dạy tôi, Giang Ninh Phiến em dạy tôi đi!”

Hạng Chí Viễn hét to với cô, giọng nói như xé nát cổ họng.

Đôi mắt của anh bị bao phủ bởi một lớp sương mù, giống như một con dã thú đã bị thương nặng, không thể làm gì khác ngoài gào thét.

Nó không thể tự mình trị liệu vết thương.

“Đừng nói nữa, tôi cầu xin anh đừng nói nữa.”

Giang Ninh Phiến không thể chịu đựng nổi mà lùi lại phía sau, giọng nói gần như van xin.

Đừng nói nữa.

Cô chịu không nổi, cô thật sự chịu không nổi.

“Đau đớn không?” Hạng Chí Viễn vẫn cười, nhìn cô thật thâm sâu, nước mắt tuôn rơi từ nơi khóe mắt: “Tiêm Tiêm, tôi còn đau đớn hơn em.”

Anh còn đau đớn hơn cô.

Bởi vì từ trước đến nay đều là anh yêu cô, anh đã đánh đổi rất nhiều, anh hận. không thể trao hết tất cả những gì mà bản thân có cho cô.

Nhưng cô lại chẳng hề để ý đến.

Từ trước đến nay cô đều không hề để ý đến những gì mà anh đã đánh đổi.

Anh làm gì cô đều không để ý, cô chưa từng để ý đến.

“Không cần phải nói nữa.”

Giang Ninh Phiến yếu ớt dựa vào tường, mái tóc dài che khuôn mặt bị nước mắt làm ướt.

“Chính là hôm nay, tôi vẫn hi vọng em có thể nói thẳng với tôi, hoặc là…em thật lòng quay trở lại vì tôi.” Hạng Chí Viễn không để ý đến cô mà tiếp tục nói với giọng tự chế giễu: “Tôi bảo em đợi tôi, em lại chạy đến đây để cứu tên mù đó!”.

Nụ cười tự giễu xấu xa nhưng lại thật thảm hại và đáng thương.

Giang Ninh Phiến khẽ cắn đôi môi đang run rẩy.

Hóa ra, anh bỏ đi trong lễ đính hôn chỉ là cái vỏ bọc.

Anh muốn xem cô có đi cứu An Vũ Dương hay không.

Anh đang thăm dò cô.

“Em chưa từng thật lòng muốn ở lại bên cạnh tôi.”

“Tôi hỏi đã từng hỏi anh, tôi hỏi anh có thể tách rời khỏi đó.”

Cô cũng từng ôm mộng.

Cô thực sự đã từng ôm mộng mong ước.

Nghe vậy, hàng lông mi dài ướt át của Hạng Chí Viễn động đậy, nụ cười ngừng lại: “Nếu như lúc đó tôi nói với em rằng tôi sẽ tách rời, em thực sự có thể vĩnh viễn ở bên cạnh tôi sao?”

“Cậu Hạng đừng tin lời chị ta! Những lời nói của người phụ nữ này toàn là giả dối!”

Giang Ninh Phiến còn chưa trả lời, Cô Minh Thành đã dẫn một đám đàn em vội vã chạy đến.

Cô Minh Thành hét lên một cách vô cùng tức giận: “Giang Ninh Phiến đồ chết tiệt này! Đồ hèn hạ! Cậu Hạng đối xử với chị như thế nào chị không tự xem lại lương tâm của mình! Chị còn mặt mũi nào mà còn dám bán đứng anh ấy! Chị còn dám đưa quân đội đến bắt anh ấy? Tôi giết chết chị!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi