CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ

 

Một vài cảnh sát vũ trang áp giải Hạng Chí Viễn đi về trước.

“Cút!” Hạng Chí Viễn lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn họ một cái: “Mấy người dám đụng vào tôi một chút thử xem”

Rất khó để giải thích được, mấy cảnh sát vũ trang đều bị ánh mắt sắc bén và đáng sợ của Hạng Chí Viễn dọa sợ, bất giác lùi lại một bước.

Hạng Chí Viễn ngước mắt nhìn Giang Ninh Phiến.

Cô đứng bên cạnh một giàn hoa, nơi đó chỉ còn lại một bó hoa hồng tím duy nhất không bị giẫm nát, nở rộ xinh đẹp.

Giang Ninh Phiến đứng ở đấy, nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe.

Trong mắt cô hiện lên vẻ không nỡ.

Như thế là đủ rồi.

Ngực Hạng Chí Viễn tràn đầy ấm áp, anh nở một nụ cười vô cùng quyến rũ với cô, chăm chú nhìn cô thật sâu…

Chưa đầy mười giây.

Anh xoay người lại, sau đó đi về phía cánh cửa xoay tròn.

Cảnh sát vũ trang lại giống như trở thành tùy tùng của anh.

“Hạng Chí Viễn…”

Giang Ninh Phiến nhỏ giọng thì thầm, chưa kịp suy nghĩ gì đã lập tức đuổi theo.

Chạy được một nửa, cổ tay cô lại bị nắm chặt.

“Ninh Phiến, đừng qua đó.” An Vũ Dương dùng sức nắm chặt cổ tay cô.

“Buông tay ra…”

Giang Ninh Phiến kích động giãy dụa, An Vũ Dương dứt khoát ôm lấy cô từ phía sau, anh ta ôm lấy hai cánh tay và cơ thể đang giãy giụa của cô vào trong lòng, ôm chặt lấy: “Cô bình tĩnh một chút, Ninh Phiến. Tôi biết cô rất khó mà chấp nhận được, nhưng cô đừng quên, cô là người của quân đội, còn anh ta là người xấu.”

Giống như gai đâm vào ngực, đau đớn vô cùng.

Cô không muốn ai đó nhắc nhở cô cả.

Cô chỉ muốn phát điện một lần mà không cần phải tỉnh táo…

Giang Ninh Phiến giãy giụa ở trong lòng An Vũ Dương, trên người Anh Vũ Dương có vết thương, bị cô giãy dụa chạm phải miệng vết thương, anh ta đau đến nhíu mày, nhỏ giọng kêu đau: “Ừ.”

Nhưng cho dù như vậy, anh ta vẫn không chịu buông tay.

Giang Ninh Phiến thấy anh ta như vậy, mức độ giãy giụa cũng dần dần nhẹ lại.

Giống như cảm nhận được cái gì đó, Hạng Chí Viễn dừng lại trước cửa kính xoay tròn, chợt quay đầu lại nhìn bọn họ…

Trong con người của Hạng Chí Viễn phản chiếu hình dáng của hai người bọn họ.

Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào cánh tay đang ôm chặt Giang Ninh Phiến của An Vũ Dương, trong mắt bùng lên ngọn lửa giận, càng ngày càng mạnh mẽ…

Giang Ninh Phiến biết rõ vẻ mặt đó của Hạng Chí Viễn thể hiện điều gì, không thể không nói: “An Vũ Dương, bỏ tay ra mau lên!”

Giọng điệu của cô có chút bối rối.

Cô không muốn làm cho Hạng Chí Viễn hiểu lầm…

“Được.”

An Vũ Dương buông cô ra, tay vẫn nắm chặt lấy cô.

Giang Ninh Phiến giãy ra.

An Vũ Dương càng nắm càng chặt, không buông tay, không để cho cô đi…

“Bỏ tay của mày ra…”

Giống như một giọng nói phát ra từ sâu trong rừng rậm.

Hạng Chí Viễn gầm lên, đôi mắt nhìn chòng chọc vào tay hai người họ, sắc mặt tái mét: “Tên mù đáng chết! Bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người em ấy nhanh lên!”

Giang Ninh Phiến thấy sắc mặt của Hạng Chí Viễn càng ngày càng khó coi, cô cố gắng hất tay của An Vũ Dương ra.

Nhưng An Vũ Dương lại nắm chặt hơn, tiến lên một bước chắn ở trước người Giang Ninh Phiến, ánh mắt không có tiêu cự nhìn Hạng Chí Viễn, giọng nói vừa bình tĩnh vừa nghiêm nghị: “Hạng Chí Viễn, anh nghe cho kỹ đây, Giang Ninh Phiến và anh đã không còn liên quan gì đến nhau nữa.”

Dứt lời.

Tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên yên tĩnh.

Hai tay của Hạng Chí Viễn bị còng ra phía sau, lưng thẳng tắp, thân hình cao lớn, gương mặt điển trai đến mức không giống người thật.

Giờ phút này, hai mắt anh căm thù nhìn chằm chằm vào gương mặt của An Vũ Dương, anh nghiến răng, tầm mắt trượt xuống nhìn vào bàn tay của Giang Ninh Phiến đang bị An Vũ Dương nắm chặt một lần nữa.

Đó là người phụ nữ của anh.

“Tên mù đáng chết! Con mẹ nó, mày có tư cách gì mà dám chạm vào em ấy! Buông em ấy ra!”

Hạng Chí Viễn giống như đột ngột phát điên, quát lên trong cơn điên cuồng.

Một giây sau đó, đột nhiên Hạng Chí Viễn xông tới chỗ An Vũ Dương, nhấc chân dài đạp lên người anh ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi