Giang Ninh Phiến không nắm chặt.
Cứ thế cánh tay của anh rời khỏi tay cô, mang theo nhiệt độ chỉ thuộc về anh.
Bàn tay của cô bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.
Giang Ninh Phiến trơ mắt nhìn Hạng Chí Viễn rời đi.
Anh không quay đầu lại.
Có lẽ anh biết cho dù anh có quay đầu lại thì cô cũng sẽ không bất chấp tất cả để đuổi theo ôm lấy anh…
Bóng dáng của Hạng Chí Viễn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt cô.
Giang Ninh Phiến giống như bỗng nhiên bị rút hết sức lực, cô ngã xuống mặt đất một cách nặng nề, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống che khuất khuôn mặt, khiến người khác không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô.
Anh nói cô luôn làm anh thất vọng.
Anh nói rằng cô là người không có lương tâm, không có trái tim, không có nước mắt.
Nhưng vì một người như cô, anh đã để cho người trợ thủ kia còng tay lại mà không có chút phản kháng nào…
Hạng Chí Viễn, đồ ngốc.
Giang Ninh Phiến đưa tay lên lau đi nước mắt, ngón tay trơn bóng khiến cô giật mình.
Cô thả tay xuống, nhìn chằm chằm ngón áp út trống trơn của mình, cả trái tim đột nhiên nhấc lên: “Chiếc nhẫn…”
Giang Ninh Phiến đứng dậy chạy đi.
Thang máy đã bị người của quân đội kiểm soát, không được phép sử dụng.
Giang Ninh Phiến chạy lên tầng 32, từng tầng từng tầng, cô đã vắt kiệt sức lực giới hạn của cơ thể…
Chiếc nhẫn của cô.
Chiếc nhẫn cầu hôn mà Hạng Chí Viễn trao cho cô.
Khi Giang Ninh Phiến lao đến tầng 32, cơ thể đã hoàn toàn sụp đổ, hai chân không còn là của cô nữa, cơ bắp run rẩy, từng khúc xương đang kêu gào tách ra…
“Cô không sao chứ?”
Có người cảnh sát đi ngang qua, nhìn cô với vẻ lo lắng.
“Không sao.”
Giang Ninh Phiến lắc đầu, cô dùng tay chống tường, miễn cưỡng đi về phía trước, trở lại hành lang nơi Hạng Chí Viễn vừa đánh nhau.
Sàn nhà sạch sẽ không có một hạt bụi.
Không có gì cả.
Làm sao có thể như vậy được…
Giang Ninh Phiến sững sờ, cô nhớ rõ chiếc nhẫn đã bị rơi ở chỗ này, làm sao có thể không thấy được, nhẫn của cô đâu, nhẫn của cô ở đâu…
Cô sợ do mình khóc lâu quá nên thị lực không tốt, vì vậy Giang Ninh Phiến dứt khoát quỳ xuống đất tìm kiếm.
Cô như một người mù, đưa tay mò mẫm trên mặt đất, mò hết dãy hành lang…
Không thể nào không thấy được.
Chiếc nhẫn của cô đã đi đâu rồi…
Cuối hành lang, An Vũ Dương lặng lẽ đứng ở nơi đó, ánh mắt mờ mịt hướng về phía Giang Ninh Phiến, không nhìn thấy gì cả.
“Cậu An.” Binh sĩ ở bên cạnh nhìn về phía Giang Ninh Phiến rồi nói: “Cô ấy đang quỳ trên mặt đất, không biết đang tìm cái gì.”
“…”
Tìm đồ?
An Vũ Dương rũ mắt xuống, chậm rãi siết chặt bàn tay bên người.
Nhiệm vụ kết thúc.
Nhưng Ninh Phiến… Có lẽ cô ấy sẽ không bao giờ quay trở lại cuộc sống bình dị trước đây được nữa.
“Cậu An, cậu bị thương rất nặng, vẫn nên đi xuống chữa trị trước đi.” Quân sĩ lo lắng nói.
“Tôi muốn ở bên cô ấy.” An Vũ Dương bình thản nói: “Nói với cô ấy, làm theo thông lệ, mọi thứ trong khách sạn Đế Đô đều đang được thu thập làm vật chứng.”
Cô ấy tiếp tục tìm như thế này cũng không thể tìm thấy.
“Được, cậu An.”
Binh sĩ đi về phía trước, chuyển lời cho Giang Ninh Phiến.
Giang Ninh Phiến đang quỳ trên mặt đất, cô kinh ngạc ngước mắt lên khi nghe được câu này: “Những đồ vật đó được mang đi đâu?”
“ Ở phòng 3203.”
Nghe vậy, Giang Ninh Phiến từ trên mặt đất đứng lên, nhưng vì thời gian quỳ hơi lâu nên hai đầu gối của cô không thể đứng thẳng lên được.
Ngay cả đứng mà cô cũng không thể đứng vững.
Giang Ninh Phiến cắn môi, thật sự muốn cắn môi đến chảy máu, cơn đau khiến cô miễn cưỡng lên tinh thần, đi về phía trước.
Phòng 3203.
Đó là phòng tổng thống.
Những túi vật chứng trong suốt đều được gom lại một chỗ, nhìn qua giống như một ngọn núi.
An Vũ Dương rũ mắt xuống, chậm rãi siết chặt bàn tay bên người.
Giang Ninh Phiến ngây người đứng ở đó.
Cánh cửa sau lưng cô được mở ra rồi đóng lại.