CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ

Hai người đồng liêu đứng bên cạnh Mục Thanh Linh gật đầu tán thành.

“Cô tiêm Maca cho anh ta mỗi ngày?”

Đột nhiên Giang Ninh Phiến cao giọng, xông về phía Mục Thanh Linh muốn giết cô ta ngay tức khắc.

Hai đồng liêu lập tức chắn trước mặt Mục Thanh Linh, bảo vệ cô ta: “Giang Ninh Phiến, cô đừng không biết phân biệt phải trái, Hạng Chí Viễn đã giết hết biết bao nhiêu anh em của AN chúng ta, bây giờ chúng tôi chưa mang mạng anh ta đi tế là đã tốt lắm rồi, tại sao cô lại giúp anh ta? Không phải cô cũng bị anh ta ức hiếp hay sao?”

“…”

Lạm dụng tư hình ở AN mà quang minh chính đại như vậy.

Cô nên sớm biết rằng, đa số thành viên của AN đều hận Hạng Chí Viễn đến tận xương tủy, làm sao mà đối tốt với anh ta được.

“Các người đi ra ngoài!”

Giang Ninh Phiến chỉ ra cửa.

“Dựa vào đâu?”

Mục Thanh Linh không phục nói, gương mặt vẫn còn vẻ sợ hãi, tay vẫn không ngừng sờ vết thương trên cổ mình.

“Dựa vào ba người các người đều không phải đối thủ của tôi.”

Giang Ninh Phiến lạnh lùng nhìn bọn họ, ra tư thế muốn đánh nhau.

“Cô…” Mục Thanh Linh tức đến giậm chân, suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta đi, chúng ta đi báo cáo với An Vũ Dương!”

Mục Thanh Linh tự biết mình không thể đánh lại Giang Ninh Phiến, hơn nữa bây giờ cô không có tâm tư mà so đo với cô.

Mục Thanh Linh sờ cổ, đi ra ngoài, lo lắng không yên.

Chỉ là một chút Maca trên đầu kim thôi, chắc là không phát tác đâu…

Ba người rời đi.

Giang Ninh Phiến đóng cửa thép lại, trong phút chốc căn phòng tạm giam rộng lớn yên tĩnh trở lại.

Cô mới phát hiện, từ khi cô bước vào, từ đầu đến cuối Hạng Chí Viễn đều không nói một câu nào.

Giang Ninh Phiến chậm rãi quay lại.

Chỉ thấy Hạng Chí Viễn ngồi dưới đất, không còn nhìn chằm chằm đầu kim như ban nãy, lúc này anh đã đưa mắt nhìn cô, đôi mắt đen láy, hàng mi dài rủ xuống, ánh mắt sâu không thể lường, nhìn không ra rốt cuộc anh đang nghĩ gì.

“Tại sao anh không yêu cầu gặp tôi?”

Giang Ninh Phiến vừa lên tiếng, khàn giọng nói.

Anh thế mà bị ngược đãi mấy ngày liên tiếp, bị tiêm quá liều Maca vào người…

Nếu như cô không đến, anh không vượt qua được thì sao?

“Tôi muốn gặp em.” Giọng Hạng Chí Viễn còn khàn hơn cả cô, nhìn xuống vết thương trên người mình, tự cười bản thân, nói: “Nhưng tôi không muốn em nhìn thấy bộ dạng này của tôi.”

Gương mặt anh vẫn dịu dàng như trước, đẹp đến diễm lệ, khóe môi có vệt máu đỏ sẫm.

Anh dựa vào tường như vậy, áo sơ mi bị kéo hết vài nút để lộ ra bờ ngực lớn.

Gợi cảm trước đây đã không còn, chỉ còn lại những vết thương đậm nhạt.

Với một hình xăm đậm màu.

Khắc tên cô.

Nỗi đau đớn nhất…

“…”

Giang Ninh Phiến nhìn máu nơi khóe môi anh, mắt đẫm nước.

Cô từ từ ngồi xuống trước mặt anh, tầm mắt dừng lại ở vết thương trên cổ áo anh, một vết thương rất sâu, máu đã khô lại.

“Bọn họ không chữa trị cho anh.” Giang Ninh Phiến ngước mắt, ngăn nước mắt không rơi xuống: “Tôi đi lấy hộp cứu thương.”

“Ngồi xuống.”

Giọng Hạng Chí Viễn khàn đặc.

Đang định đứng dậy rời đi.

Giang Ninh Phiến nghe vậy không chút do dự, lập tức ngồi xuống.

“Ngoan thật.” Hạng Chí Viễn cưng chiều nhìn cô, vết bầm trên khóe môi cong lên một nụ cười vừa tà mị lại nhợt nhạt: “Nếu trước đây em cũng ngoan vậy thì hay biết mấy.”

“…”

Giang Ninh Phiến nghiêng mặt, muốn ngăn nước mắt tuôn trào

“Bây giờ có phải tôi nhếch nhác lắm không, rất xấu?” Hạng Chí Viễn nghi ngờ nhìn cô: “Nơi đáng chết này không có đến một cái gương! Tôi có bị hủy dung không?”

“…”

Anh vẫn còn tâm trạng lo lắng cho gương mặt của mình, tên tự luyến này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi