Mặt Hạng Chí Viễn đen thui.
Mẹ nó chứ.
Khác biệt giữa anh và tên mù kia là khoảng cách giữa thần và thần kinh?
Vãi!
Đệch!
“Nhưng bây giờ tôi chỉ yêu mình anh thôi.” Giang Ninh Phiến ngửa mặt hôn lên môi anh, trong mắt tràn ngập yêu thương.
Hạng Chí Viễn bị cô hôn cứng đờ người, sau đó nhanh chóng đổi khách thành chủ, đè cô xuống: “Vật nhỏ, nói lại lần nữa!”
“Tôi nói xong rồi.”
“Nói nữa.”
“Không nói, tôi muốn chơi trò chơi.”
“Không nói thì chúng ta làm!”
Hạng Chí Viễn ngang ngược nói, môi bắt đầu lướt theo đường cong cơ thể yêu kiều của cô, bắt đầu một lần giày vò mới.
…
Thời gian lên toà lần đầu đến gần, Giang Ninh Phiến càng ngày càng cảm thấy không đủ thời gian để dùng.
Dù một ngày hai mươi bốn tiếng dính lấy Hạng Chí Viễn cô vẫn thấy không đủ.
Nói hết mấy lời buồn nôn rồi, thế thì làm.
Chỉ ôm không thỏa mãn được Hạng Chí Viễn, Hạng Chí Viễn bắt đầu ngang ngược không cho cô chơi này chơi nọ, thậm chí cô vào nhà vệ sinh cũng phải tính toán thời gian.
Anh quấn lấy cô nói chuyện mãi không hết.
Không nói thì Hạng Chí Viễn ôm cô hôn kiểu Pháp thật lâu.
Mỗi nơi trong phòng tạm giam tối tăm trống trải đều để lại ký ức nụ hôn mãnh liệt của bọn họ.
Cô sắp xem nụ hôn thành chuyện đơn giản như ăn cơm, uống nước rồi…
“Ưm… ưm…”
Cô mặc váy đen ren, người bị Hạng Chí Viễn đè vào góc tường, cằm bị anh khều, môi bị đôi môi mỏng của anh dính lấy không thể tách ra.
Giang Ninh Phiến ngẩng đầu, Hạng Chí Viễn thuận theo đó hôn dọc theo chiếc cổ thon mà trắng như tuyết của cô: “Anh yêu hương vị trên người em chết mất.”
Anh cất giọng khàn khàn quyến rũ.
“…”
Hai mắt Giang Ninh Phiến mê say, trôi dạt vào thế giới khác, không khỏi ngửa người, dâng mình đến bên miệng anh như một bữa tiệc.
Đương nhiên Hạng Chí Viễn không bỏ qua, hưởng thụ tận tình.
Trút ra sự cuồng dã vô cùng vô tận như hai con thú đói khát…
Sau đó, Hạng Chí Viễn ôm cô đặt lên giường, năm ngón tay vẽ ra tóc dài mềm mại đen mượt của cô.
Giang Ninh Phiến rất hưởng thụ thời gian ấm áp thế này.
So với chuyện nam nữ, cô thích đơn giản thế này hơn, đầu tựa đầu, yên tĩnh nghe tiếng hít thở của nhau…
Nhưng rõ ràng Hạng Chí Viễn là động vật ăn thịt.
Anh không hiểu được cô, chỉ thỉnh thoảng phối hợp với cô giả vờ hưởng thụ an tĩnh…
“Thời gian của chúng ta không phải lãng phí quá nhiều trên giường sao?” Giang Ninh Phiến đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, bọn phóng túng quá rồi.”
“Ở trên giường mà không làm gì mới lãng phí.” Hạng Chí Viễn nói: “Ví dụ như bây giờ.”
Người đàn ông nào muốn nằm cùng nhau trên giường chỉ để nói chuyện.
“…”
Giang Ninh Phiến cạn lời.
“Ngày mai mở phiên tòa.”
Đột nhiên Hạng Chí Viễn nói.
“Em sẽ không đi cùng anh.” Giang Ninh Phiến cảm nhận ngón tay anh đang lướt giữa tóc mình, khẽ nói.
Cô là nhân chứng quan trọng nhất, nhất định cô ra tòa cuối cùng.
“Vẫn chưa đến quyết định sau cùng, chúng ta còn thời gian.” Hạng Chí Viễn nói rồi lại giữ lấy môi cô, hôn, sau khi thưởng thức hài lòng rồi mới buông ra, trong mắt đã nhuốm màu quyến rũ mê hoặc: “Tiêm Tiêm, anh lại muốn em…”
“Ngày mai tôi không bên cạnh anh, nhớ phải chăm sóc tốt bản thân.”
Giang Ninh Phiến nằm trên gối mềm, quay sang nhìn ngũ quan yêu nghiệt của anh, giọng dịu dàng ngắt lời anh: “Tôi chuẩn bị cho anh một bộ vest, anh mặt chỉnh tề lên tòa.”