Chương 409
Anh đưa lưng về phía cô.
Giang Ninh Phiến nhìn bóng dáng anh từ phía xa, không còn thấy được vẻ cao ngạo trên người anh nữa.
Anh của giờ phút này chỉ là một tù nhân không hơn không kém.
Không có tự do.
Không có tôn nghiêm.
Giang Ninh Phiến lẳng lặng đứng nơi đó, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết nên đi tới đối mặt với anh như thế nào.
Hạng Chí Viễn ngửa đầu nhìn về phía ánh mắt trời chói mắt…
Cô nhìn anh bao lâu.
Anh nhìn mặt trời bấy lâu…
Như thế cứ như là lo lắng cuối cùng không nhìn thấy mặt trời được nữa vậy.
Trong lòng Giang Ninh Phiến rất khó chịu. Cô cắn cắn môi đi qua, nở một nụ cười gượng gạo: “Anh nghĩ gì mà lại lên sân thượng thế này?”
Cô đứng trước mặt anh, chặn hết ánh mặt trời của anh.
Cô đứng ngược chiều ánh sáng, phía sau được phủ thêm một tầng hào quang…
Bóng hình xinh đẹp. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Khuôn mặt đang không cảm xúc của Hạng Chí Viễn nhanh chóng hiện lên một nụ cười. Nụ cười này rất mê hoặc, sự yêu chiều trong mắt tràn ra. Anh vươn một bàn tay về phía cô: “Anh chán quá.”
Giang Ninh Phiến cầm lấy tay anh, để anh kéo cô qua cùng ngồi xuống.
“Bánh bao chiên này, anh ăn không?” Giang Ninh Phiên quơ quơ hộp đựng bánh kếp trong tay, mùi từ bên trong tỏa ra.
“Được.”
Hạng Chí Viễn luôn không thích ăn những món ăn vặt bên đường này, nhưng anh vẫn vươn tay ra nhận lấy. Khi ngón tay chạm vào vết dầu trên hộp, anh nhíu mày.
“Em đút anh ăn.” Giang Ninh Phiến thấy chứng thích sạch sẽ của anh lại phát tác nên thò tay qua muốn cầm lấy cái hộp.
“Không cần đâu.”
Hạng Chí Viễn mở hộp ra, ngay cả đũa cũng không dùng, trực tiếp dùng ngón tay thon dài nhón một miếng cho vào miệng.
Giang Ninh Phiến biết tâm trạng của anh đang không tốt lắm nên mạnh dạn nói: “Em đút anh, dùng…”
Dùng miệng.
Giang Ninh Phiến chỉ chỉ về phía môi mình rồi nhìn anh mỉm cười.
Ý ám chỉ cực mạnh.
Nơi này còn có những người khác nên cô không dám nói quá rõ ràng.
Miệng Hạng Chí Viễn đang nhai bánh bao chiên. Đôi mắt thâm thúy như biển sâu yên lặng dừng trên người cô một lát, khóe môi cong lên một đường cong cưng chiều: “Không cần đâu.”
“Anh không thích à?” Rõ ràng là trước đó anh còn nhất quyết muốn cô dùng miệng đút anh.
Bây giờ cô chủ động thì anh lại không cần.
“Thứ này bỏ quá nhiều bột ngọt, em đừng cho vào miệng.” Hạng Chí Viễn nếm thử xong cho ra nhận xét, tiếng nói gợi cảm trầm thấp.
Nói xong anh lại cho thêm một miếng nữa vào miệng.
“Thế sao anh còn ăn?”
“Bây giờ anh ăn gì cũng như nhau thôi. Dù sao cũng chỉ còn mấy ngày.” Hạng Chí Viễn lại ăn thêm một cái bánh bao chiên, không thèm để ý nói. Giọng điệu tùy ý kia cứ như đang nói với cô rằng hôm nay mặt trời đẹp quá vậy.