Chương 420
“Tôi không có. Tôi không có mà…”
Giang Ninh Phiến vẫn lắc đầu.
Trừ việc lắc đầu, cô chẳng thể làm nổi việc khác.
“Chị Phiến!” Cô Minh Thành dùng một âm lượng cực lớn để gào lên: “Cậu Hạng đã bỏ ra nhiều như vậy vì chị, chị thật sự có thể mở to mắt nhìn anh ấy chết hay sao? Chị thật sự nhẫn tâm đến vậy hả?”
“…”
Giang Ninh Phiến chống cự và muốn lùi lại, nhưng Cô Minh Thành đã nắm chặt lấy tay cô.
Giống như một ổ khoá.
Khoá chặt cô.
“Chị Phiến, chị có thể mà. Chị coi như thương tiếc cho cậu Hạng vì đã bỏ ra nhiều đến vậy cho chị mà bỏ qua cho anh ấy đi.”
“Chị Phiến, chị có thể mà. Chị coi như thương tiếc cho cậu Hạng vì đã bỏ ra nhiều đến vậy cho chị mà bỏ qua cho anh ấy đi.”
Cô Minh Thành nói và đập đầu xuống đất cái bịch.
Tiếng vang như sấm.
“Anh đứng dậy đi…”
Giang Ninh Phiến bị anh ta dọa sợ.
Anh ta muốn làm gì? Anh ta nghĩ rằng quỳ lạy với cô thì mọi chuyện sẽ được giải quyết sao?
“Chị Phiến, nếu chị vẫn không đồng ý, Cô Minh Thành tôi sẽ quỳ trước cửa nhà chị!” Cô Minh Thành nói một cách bướng bỉnh, tiếp tục đập đầu xuống đất hết lần này đến lần khác.
Tiếng đập sau to hơn tiếng đập trước.
“…”
Đừng làm như vậy.
Đừng cầu xin cô như vậy…
Giang Ninh Phiến sợ hãi đóng cửa lại. Cô dựa vào cửa, đôi mắt đắng chát.
Giang Ninh Phiến sợ hãi đóng cửa lại. Cô dựa vào cửa, đôi mắt đắng chát.
Rõ ràng cánh cửa này cách âm rất tốt nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng đập đầu của Cô Minh Thành một cách rõ ràng.
Anh ta cầu xin cô nhưng cô có thể làm gì?
Cô có thể thay đổi gì đây?
Nếu như cô có thể yêu đương với Hạng Chí Viễn, cô đã làm vậy từ lâu rồi.
Nhưng cô không thể, cô tuyệt đối không thể yêu đương với Hạng Chí Viễn…
Cô có thể chết cùng anh, nhưng lại không thể cùng anh sinh sống…
Giang Ninh Phiến bước vào phòng ngủ, ngồi bên mép giường. Cô lấy ra một chiếc hộp gỗ có khóa trên chiếc bàn cạnh giường.
Giang Ninh Phiến mở chiếc hộp gỗ bằng chìa khóa. Bên trong hộp là một chồng ảnh.
Cô tìm thấy chồng ảnh này trong phòng ngủ của An Vũ Dương trước khi đính hôn.