Chương 618
Người lớn bình thường thấy anh sẽ bị vẻ tà ác của anh doạ sợ, con bé này lại không sợ gì cả.
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn sợi dây chuyền răng đó, lạnh giọng nói: “Con muốn chú mua dây chuyền cho con?”
“Mua răng răng, mua răng răng,… Anh mua, được không?”
Hạng Diêu Linh nói, chớp đôi mắt trong veo của mình, ngẩng cổ chờ đợi anh.
“Không được.”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói, không có tâm trạng chơi với cô bé nữa, quay người đi.
Tay nhỏ của Hạng Diêu Linh không buông, không đề phòng được anh quay người, cơ thể nhỏ ngã mạnh xuống đất.
Hạng Chí Viễn dừng bước, cúi đầu nhìn cô bé, nhanh tay đỡ cô bé, Hạng Diêu Linh lại tự bò dậy.
“Không sao không sao, Chuông Nhỏ không đau.”
Hạng Diêu Linh đứng lên lẩm bẩm.
“Con tên Chuông Nhỏ?”
Mắt Hạng Chí Viễn đen lại, sợi dây nào trong người kỳ lạ rung lên.
Hạng Diêu Linh ngạc nhiên nhìn anh: “Sao anh biết?”
“…”
Hạng Chí Viễn xoa thái dương, ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé, lạnh giọng hỏi: “Người nhà con đâu, ba mẹ con đâu?”
“Mẹ đi làm.”
Hạng Diêu Linh trả lời rất nhanh, cô bé nói câu này với rất nhiều người lớn.
“Ai đưa con đến?” Hạng Chí Viễn không ngờ mình lại lãng phí thời gian vì một con bé.
Hạng Diêu Linh nghe vậy chớp mắt, dùng tay hình dung: “Bà ngoại, bà ngoại đi lạc rồi, bà ngoại đến đã đi lạc rồi.”
“Là con đi lạc đó.”
Hạnh Chí Viễn sửa cô bé.
Cô bé lạc mất người nhà mà vẫn bình tĩnh, không hề khóc.
“Em không lạc, bà ngoại lạc.” Hạng Diêu Linh đi lạc nghiêm túc nói.
Cô bé dứt lời, loa thông báo tìm người vang lên: “Chuông Nhỏ, bạn nhỏ Chuông Nhỏ mặc chiếc đầm búp bê hồng, bà ngoại đến đây tìm con, đứng nguyên chỗ đó không được đi, không được nói chuyện với người lạ, cũng đừng khóc, bà ngoại sẽ đến ngay thôi.”
Nghe loa phát thanh, Hạng Diêu Linh thông minh cười: “Bà ngoại, bà ngoại em.”
Hạng Chí Viễn đang định đứng lên, tầm mắt lướt qua chiếc chuông vàng trên giày cô bé, ngực chấn động một cái.
Đột nhiên, Hạng Chí Viễn một tay bế Hạng Diêu Linh lên, một tay lấy sợi dây chuyền trên giá, bế cô bé ra quầy tính tiền, quét thẻ thanh toán.