“Anh sao vậy? Anh lại khó chịu ở đâu?” Sự im lặng kéo dài khiến Giang Ninh Phiến không khỏi đau lòng.
An Vũ Dương bị mù từ khi sinh ra và cơ thể của anh ta vẫn luôn không được tốt lắm.
Anh ta đã uống rất nhiều loại thuốc đông y và tây y nhưng không loại nào có hiệu quả rõ rệt.
"Không có."
An Vũ Dương lắc đầu, đi sang bên cạnh, sờ soạng đến giường rồi chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt vẫn rất kém.
Giang Ninh Phiến đi tới gần anh ta, lo lắng nhìn anh ta nói: "Thật sự không sao chứ?"
"Không sao."
"Đừng đi ra ngoài nếu anh cảm thấy không thoải mái..."
"Nửa năm rồi không có tin tức của cô."
Anh ta ngồi ở trên giường, lưng hơi cúi xuống, mặt hướng về phía cô, anh ta nhẹ nhàng ngắt lời cô, như thể trong lời nói có chút lưu luyến...!
"..." Trái tim Giang Ninh Phiến bị đâm một nhát thật mạnh, nhói đau đến mức cô không kịp thời phòng bị.
Là để ý sao? Anh ta vẫn quan tâm chuyện có tin tức của cô hay không ư?
Dù sao cũng chỉ đơn giản là một câu nói...!
Đối mặt với An Vũ Dương, lúc nào Giang Ninh Phiến cũng luôn có rất nhiều những suy nghĩ lung tung, nên nhất thời cô không biết làm thế nào để tiếp lời nói của anh ta.
“Cô gầy đi sao?” Đột nhiên An Vũ Dương mở miệng nói, hỏi một câu không liên quan đến việc chính.
Giang Ninh Phiến xoa mặt của mình trong vô thức.
Gầy, đó là đương nhiên.
Dưới sự hành hạ cả về tinh thần lẫn thể xác của Hạng Chí Viễn, làm sao cô có thể vẫn đầy đà được.
“Không có.” Lời vừa ra khỏi miệng, cô lại nghĩ một đằng nói một nẻo rồi.
Rõ ràng là cô nên hận anh ta, nhưng...!
“Thật sao?” An Vũ Dương nhìn về phía trước và nhẹ giọng hỏi ngược lại, nhẹ nhàng giống như lông vũ bay qua.
"Đúng vậy, Hạng Chí Viễn giàu có không ai sánh bằng.
Bình thường tôi đều mặc những hàng hiệu quốc tế nổi tiếng, chưa cái nào là chưa dùng qua.
Làm móng tay tiêu đến hàng triệu mà anh ta cũng không thèm chớp mắt lấy một cái."
Giang Ninh Phiến ngồi vào bên cạnh anh ta cố ý tự giễu rằng: "Loại phụ nữ như tôi là người không thể cưỡng lại sự cám dỗ vật chất.
Thực sự lo lắng một ngày nào đó tôi sẽ yêu anh ta."
Khuôn mặt An Vũ Dương lại trở nên khó coi, khó coi giống như một người bệnh, trắng bệch không khác gì tờ giấy.
Giang Niên Phiến mềm lòng, không nói thêm gì nữa.
Thậm chí cô còn có một chút hy vọng rằng anh ta đang ghen với những gì cô nói.
Anh ta có thích cô chút nào không?
Chỉ cần một chút thôi, cô cũng không mong đợi nhiều.
"Đừng bị dụ dỗ, chờ khi hoàn thành nhiệm vụ lần này tôi có thể sắp xếp cho cô vào giới cảnh sát Hồng Cảng, chẳng phải cô vẫn luôn muốn đến đó hay sao?"
An Vũ Dương bình tĩnh, giọng nói bình thản đã hoàn toàn phá vỡ ảo tưởng của cô.
Tựa như người đi đường đói khát trơ mắt nhìn ảo ảnh sụp đổ ầm ầm ở trước mặt.
"Điều anh muốn nói với tôi chỉ có cầu này sao?" Giang Ninh Phiến không dám tin mà hỏi.
"Ninh Phiến, cô đã thề sẽ mãi mãi nghe lời tôi." Hai mắt An Vũ Dương không có tiêu cự mà nhìn về phía cô, con người phản chiếu gương mặt của cô: "Cô không thể yêu Hạng Chí Viễn, không thể bị dụ dỗ."
Ánh mắt của anh ta cực kỳ chăm chú.
Anh ta thật sự lo lắng kẻ nằm vùng này bị dụ dỗ, chứ không phải chuyện nào khác.
Giang Ninh Phiến phát hiện ra, khi ở trước mặt An Vũ Dương cô luôn luôn nực cười như vậy..