CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ

Chương 655

Giang Ninh Phiến biết mẹ bình an thì đã yên tâm.

Cô tin tưởng An Vũ Dương, An Vũ Dương có thể khuyên được Hạ Tư Duệ.

“Dạ được ạ.”

Hạng Diêu Linh vui vẻ chạy tới, sờ tóc của mình: “Mẹ tết bím tóc, Chuông nhỏ không xinh đẹp nữa rồi.”

Không xinh đẹp thì không ăn sáng đâu.

Giang Ninh Phiến cười bất đắc dĩ: “Xinh đẹp không thể làm cơm ăn đâu, bé cưng à.”

“Phải xinh đẹp!”

Hạng Diêu Linh trịnh trọng nói, khuôn mặt nhỏ rất nghiêm túc, xinh đẹp là chuyện rất quan trọng.

Giang Ninh Phiến đành phải thỏa hiệp.

Hai mẹ con ăn sáng xong, sửa sang một chút rồi rời khỏi nhà, đưa Hạng Diêu Linh đến lớp mầm non Mỹ Mỹ đi học, một mình cô ngồi ở trên xe nghỉ ngơi.

Hiếm khi được nghỉ, con gái đi học, trái lại cô không có gì để làm.

Hạ chỗ ngồi xuống, Giang Ninh Phiến nằm ở đó, cầm điện thoại di động lên tra xem ở Hồng Cảng có vườn thú nào được đánh giá cao.

Bên lề đường phía sau chỗ đỗ xe, mấy chiếc xe thể thao màu đen chậm rãi dừng lại, cửa sổ ghế lại được hạ xuống.

Hạng Chí Viễn ngồi ở bên trong, mặt không đổi sắc ngước mắt nhìn về phía tòa cao ốc được sơn màu sắc sặc sỡ ở phía trước, nhìn lên năm chữ to “Lớp mầm non Mỹ Mỹ” ở trên đó.

Giang Ninh Phiến nằm ở trong xe của mình chơi điện thoại, không ngẩng đầu lên.

Gương chiếu hậu chiếu ra xe thể thao màu đen, chiếu ra người đàn ông có khuôn mặt u ám dịu dàng nhưng khí chất lại ngang ngược ở trên ghế lái.

Hạng Chí Viễn ngồi ở đó, đặt một điếu thuốc vào giữa đôi môi mỏng, châm lửa, làn khói nhàn nhạt phả ra, làm mờ gương mặt của anh.

Anh giơ tay lên ra dấu.

Cô Minh Thành lập tức xuống xe, dẫn theo mấy tên vệ sĩ cùng nhau đi vào tòa cao ốc màu sắc, trên tay mỗi người đều bê năm sáu chiếc hộp đựng giày.

Giang Ninh Phiến liếc thấy có bóng người lướt qua, đang muốn nhìn thử thì điện thoại rơi khỏi tay, cô vội vàng cúi người nhặt lên.

Bên lề đường, Hạng Chí Viễn lạnh lùng liếc nhìn tòa cao ốc một cái, cắn điếu thuốc lái xe rời đi, từ đầu đến cuối khuôn mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, lạnh lùng đến tận xương.

Đến thời gian tan học.

Giang Ninh Phiến bước từ trên xe xuống, đi vào tòa cao ốc màu sắc, đến trước cửa lớp mầm non Mỹ Mỹ.

Vừa nhìn thấy cô, cô giáo Mỹ Mỹ trẻ tuổi lập tức ngạc nhiên nhìn về phía Giang Ninh Phiến: “Mẹ của Diêu Linh, cô mau đến xem này, có người tặng quà cho Diêu Linh.”

“Cái gì?”

Giang Ninh Phiến ngớ ra, bị cô giáo Mỹ Mỹ kéo qua đó.

Chỉ thấy trong góc chất đầy hộp giày trẻ con, từng đôi được sắp xếp gọn gàng, nhìn thoáng qua không có một trăm thì cũng có chín mươi…

Bên trên mỗi hộp giày đều dán một tờ giấy, trên đó viết…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi