“Cô Giang, vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút, cũng không
biết liệu có tổn thương đến xương không.” Tình Tình nói.
“Không cần” Giang Ninh Phiến lắc đầu.
Hạng Chí Viễn đứng ở một bên uống một hớp nước, trên môi dính một vệt nước bóng loáng càng thêm gợi cảm, giọng nói lạnh lùng rét buốt: “Không tàn phế được đâu.”
“Vâng, cậu dạng nói gì cũng đúng”
Giang Ninh Phiến giả vờ cười, nhảy từ trên ghế chân cao xuống bằng một chân, nhìn Hạng Chí Viễn rồi đi về phía trước.
Hạng Chí Viễn bắt lấy cánh tay cô, kéo cô vào trong lòng, nhìn chằm chằm cô từ trên xuống, lạnh lùng nói: “Đi đâu?”
Còn muốn chạy?
“Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ” Giang Ninh Phiến vừa nhìn cánh tay bị anh nắm chặt vừa nói, trong lòng cảm thấy cực kỳ phản cảm.
Chẳng lẽ anh cảm thấy ở nhà tù vững chắc nhà họ Hạng này, cô còn có thể chạy trốn ư?
“Không có lệnh của tôi, cô thử bước một bước xem.”
“..” Giang Ninh Phiến nhắm mắt lại, chấp nhận số phận mà bước tới dán lên lồng ngực ấm áp của anh: “Có phải cậu Hạng lại muốn rồi không? Vậy tôi cho anh.”
Nói xong, tay cô kéo vạt áo trên bả vai xuống, để lộ làn da như ngọc...!
Động tác của cô lộ vẻ qua loa lấy lệ, chọc giận anh.
Khiến cho khó chịu trong ngực anh tuôn ra, đi khắp cơ thể.
Sắc mặt Hạng Chí Viễn tồi xuống, đột nhiên cúi đầu cắn lên vai cô.
Giang Ninh Phiến bị đau đến nhíu mày, không nên một tiếng.
Không sao hết.
Hạng Chí Viễn ngược đãi cô, cô đã quá quen rồi...!
Một lúc sau, Hạng Chí Viễn mới từ từ buông ra, nhìn dấu răng rõ ràng trên vai cô, nhìn chăm chú thật lâu.
“Cậu Hạng muốn chỗ này à?” Phản ứng của Giang Ninh Phiến thản nhiên, trong mắt không chứa một chút tình cảm gì, đưa tay chuẩn bị kéo váy ra.
Dù sao ở trước mặt anh, từ lâu cô đã không còn cái gì gọi là tôn nghiêm..