"Giang Ninh Phiến, cô còn không nhận định rõ thân phận của mình à!" Thấy cô đau đớn, Hạng Chí Viễn không có chút thương tiếc nào, lạnh như băng nói: "Cô chỉ có chút xíu tác dụng ở trên giường mà thôi! Đụng dơ đồ của tôi, cũng chỉ có một kết quả."
Đụng phải đồ anh quý trọng nhất, chỉ có thể chết.
Mạng của cô so ra thua một tấm kẹp sách gỗ đào ư?
Hô hấp của Giang Ninh Phiên dần dần yếu đi, nhìn người đàn ông ở trước mặt, trong mắt bắn ra ý hận, hai bàn tay xuôi hai bên năm thành đấm thật chặt, chuẩn bị dùng hết sức đập một phát...!
Vào lúc này, cô còn nhẫn nhịn thì chỉ có một con đường chết, thân phận nằm vùng bị vạch trần cũng không có cách nào.
Sống được một lúc thì một lúc.
Bỗng nhiên, một cơn gió thổi tới từ ngoài cửa sổ, có chút mạnh mẽ.
Trang sách trên bàn sách bị gió thổi bay.
Một xấp giấy vẽ kẹp bên trong cuốn sách nào đó bay ra, giống lông vũ trắng noãn, nhẹ nhàng rơi xuống bên chân hai người.
Giang Ninh Phiến nhìn thấy ánh mắt của Hạng Chí Viễn, hồi hộp và bối rối lóe lên trong mắt một cái rồi biến mất, bàn tay buông cổ cô ra rất nhanh, trực tiếp quỳ trên mặt đất nhặt giấy vẽ, đầu ngón tay phủi bụi vốn không tồn tại...!
Đột nhiên cổ được giải phóng, hai chân Giang Ninh Phiến trở lại mặt đất, lập tức thở ngụm lớn, tay chân rét run.
"Đóng cửa sổ lại cho tôi!"
Hạng Chí Viễn quỳ trên mặt đất kiểm tra giấy vẽ, lạnh lùng căn dặn cô.
Nhìn bóng lưng của anh, Giang Ninh Phiến vô cùng căm hận, giơ tay của mình lên, cân nhắc đập phát này xuống có giết chết anh không, đập ngất cũng được.
Cô không xuống tay trước, sớm muộn gì tên đàn ông vui buồn thất thường này cũng giết cô trước khi cô hoàn thành nhiệm vụ.
Cô không thể tùy ý để anh giày vò nữa..