Như vậy cô cũng không cần phải giả vờ nịnh nọt với tên cặn bã này.
Cho dù chết, cô cũng phải để anh không thoải mái giống mình.
"Anh bị nói trúng rồi thẹn quá hóa giận à?" Giang Ninh Phiến mạnh mẽ vịn tường đứng lên, ngước cặp mắt hờ hững nhìn về phía anh bởi vì tức giận mà hết sức yêu nghiệt: "Tôi mặc kệ anh có lòng dạ dơ bẩn gì muốn tìm Tiêm Tiêm..."
II
II
"Hiện tại, tôi thề, tôi chính là Tiêm Tiêm, chiếc chuông kia là của tôi!" Giang Ninh Phiến từng bước một ép sát đến trước mặt anh: "Vả lại tôi không nhớ rõ anh! Bỏ bớt những suy nghĩ hèn hạ kia của anh đi!"
Cô rũ tay xuống, muốn dồn lực vào bàn tay, đầu đau đớn làm trước mắt cô choáng váng, bước chân hư vô, làm sao cũng không tụ lực được.
Thực sự đau đầu quá.
Giống như muốn nổ tung.
"Bốp."
Hạng Chí Viễn tát một cái, khuôn mặt phẫn nộ vặn vẹo đến gần: "Cô nói lại lần nữa xem!"
Cả người anh giống như mất lý trí.
Bàn tay anh hung hăng tát trên mặt cô, mang theo tất cả tức giận.
"Mỗi lần trên giường anh lại gọi Tiêm Tiêm, ý nghĩ anh tìm kiếm cô ấy có thể trong sáng sao?" Giang Ninh Phiến ổn định tinh thần, ngước mắt nhìn anh, lau máu tươi bên môi, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười cực kỳ châm chọc: "Hạng Chí Viễn, anh làm tôi buồn nôn!"
Buồn cười, giả bộ cái gì nữa.
Chỉ là một tên cặn bã.
Trong phòng sách, cô thừa dịp mình còn có sức lực nên cho anh một cú.
Cô chần chờ đã hại chính cô.
Đến cuối cùng, cô cũng không thể đánh anh sảng khoái, cô thật sự không nên nhẫn nhịn lâu như vậy.
"Răc."
Hạng Chí Viễn bóp cổ cô, dùng sức để cô dán lên tường, năm ngón tay gắt gao giữ chặt cái cổ mảnh khảnh của cô, sức lực rất lớn nói: "Tôi sẽ giết cô ngay bây giờ!".